• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24

“ Cậu, cậu, cậu,…”

“ Tôi làm sao?”

Tôi đứng dậy vỗ vỗ quần áo rồi nói, “ Tôi và cô đúng là không cùng một hạng người, nhưng, là cô không xứng.” Cuộc điện thoại này của giám đốc Cù đủ để dạy Sở Tiêu Tiêu cách làm người rồi.

Lý lịch của cô ta tôi đã điều tra rồi. Mấy năm nay kinh doanh ngoại thương không tốt lắm, bố của Sở Tiêu Tiêu thua lỗ không ít, nhà họ Sở đang rất khốn đốn, nghe nói công ty sắp phá sản rồi.

Sau khi Sở Tiêu Tiêu tốt nghiệp cấp ba liền ra nước ngoài du học, vốn dĩ là học trường nghệ thuật. Cũng giống như các cô chiêu cậu ấm nhà giàu khác, cô ta ra nước ngoài đâu phải đi học mà là đi ăn chơi đốt tiền.

Ở nước ngoài ngày nào cũng ăn uống phung phí, mua xe xịn, mua hàng hiệu chứ không hề biết rằng các trường đại học ở nước ngoài vào thì dễ mà ra thì khó. Cho nên năm năm rồi cô ta vẫn chưa tốt nghiệp được.

Năm ngoái, tập đoàn Sở Thị thua lỗ hơn bảy trăm tỷ, cha cô ta là Sở Hoài Ân bị nghi ngờ chiếm đoạt của công để làm việc riêng và không thể hoàn trả lại nên phải đi cầu xin lôi kéo đầu tư khắp nơi.

Đành phải đưa đại tiểu thư tiêu tiền như nước như cô ta về nước.

Sở Tiêu Tiêu từng đi du học nên ở thành phố nhỏ như thành phố Thông rất được hoan nghênh. Sở Hoài Ân lợi dụng danh nghĩa của cô ta thành lập một công ty quảng cáo, hợp tác với phòng makerting của tập đoàn Tuấn Nhiên.

Sở Hoài Ân cũng được xem là nhân tài, điều ông ta xem trọng không phải là chút tiền quảng cáo của Tuấn nhiên mà là danh tiếng của Tuấn Nhiên.

Bây giời tập đoàn Sở Thị đang đối mặt với những tin tức tiêu cực, giá cổ phiếu giảm mạnh. Nhưng nếu công ty quảng cáo mới có thể hợp tác với Tuấn Nhiên, thì người ngoài sẽ nghĩ rằng Tuấn Nhiên đang chống lưng cho tập đoàn Sở Thị. Ít nhất cũng có thể giúp giá cổ phiếu của họ ngừng giảm, khiến Sở Hoài Ân có thể thờ phào nhẹ nhõm.

Sở Tiêu Tiêu tay chân mềm nhữn bám chặt vào tường, cô ta không hề biết những điều này. Cô ta chỉ biết rằng Tuấn Nhiên từ chối hợp tác thì các nhà đầu tư sẽ rút vốn, công ty quảng cáo của cô ta chỉ có thể dựa vào chút vốn lưu động của bố cô ta để duy trì. Với tính tiểu thư của cô ta, chắc chắn sẽ không vì điều đó mà cúi đầu nhận lỗi.

Quả nhiên không ngoài dự tính của tôi, Sở Tiêu Tiêu chửi: “Nằm mơ đi, không hợp tác thì thôi. Anh tưởng cả thế giới này chỉ có tập đoàn Tuấn Nhiên các người cần làm quảng cáo hả! Đừng gọi điện cho tôi nữa!” Tút, cô ta liền tắt điền thoại, sau đó giận dữ chặn số điện thoại của giám đốc Cù.

“ Tôi không biết cậu và giám đốc Cù của tập đoàn Tuấn Nhiên có quan hệ gì, nhưng muốn tôi xin lỗi cậu ư. Nằm mơ đi “ Tôi cũng đoán cô sẽ không chịu xin lỗi” Lúc này Sở Tiêu Tiêu đứng quay lưng ra ngoài của, tôi thì đứng đối diện với cửa phòng bệnh. Cô ta không nhìn thấy Lâm Phương đang đi vào nhưng tôi thì nhìn thấy.

Tôi đi đến bên cạnh Sở Tiêu Tiêu, cúi xuống nói thầm vào tai cô ta: “ Cô ngu ngốc y như dự đoán của tôi. Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, Phương Phương đang ở ngoài cửa đấy.”

“ Hai người nói chuyện gì thế?

Không cãi nhau nữa chứ.” Lâm Phương hỏi.” Đâu có, Sở Tiêu Tiêu đã biết lỗi rồi. Trước đây cô ấy nông cạn quá, sau này sẽ không như thế nữa đâu. Hồi nấy cô ấy đã xin lỗi tôi rồi, cô nói xem đúng không?”

Tôi nhanh nhảu trả lời trước.

Sở Tiêu Tiêu ôm một cục tức trong bụng, tức giận trợn mặt nhìn tôi. Lâm Phương biết chúng tôi chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng chỉ cần chúng tôi bằng mặt với nhau là cô ấy hài lòng rồi.

“ Được rồi, hôm nay hai người cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Trương Siêu, ngày mai cậu còn phải đi làm đấy.” Lâm Phương nói.

“ Tôi ở lại với cô, một mình cô ở đây không xoay xở nổi đâu.” Lâm Phương không hề biết thằng em trai cầm thú của cô ấy đang muốn làm hại cô ấy. Vào thời khắc quan trọng này làm sao tôi có thể bỏ cô ấy lại chứ.

“ Vậy tôi cũng ở lại!” Sở Tiêu Tiêu không phục, nói với tôi. “ Sau này khi hai người ở cạnh nhau, tôi cũng phải có mặt để tránh Trương Siêu giở thủ đoạn lừa bà.”

“Ôi trời, Tiêu Tiêu của tôi ơi, bà nghĩ nhiều quá rồi đấy. Trương Siêu không phải loại người đó đâu.”

“ Bà biết cậu ta không phải loại đó ư?

Cậu ta vì trả thù tôi mà giở trò phá hoại vụ hợp tác của tôi và Tuấn Nhiên. Loại người này tâm địa độc ác lắm, Phương Phương à, bà đừng nhẹ dạ mà bị hắn lừa!” Lâm Phương không dám tin vào những lời nói đó, quay sang hỏi tôi: “ Cậu làm ụ?”

Tôi nhún vai một cách vô tội rồi nói: “ Tôi đâu có bản lĩnh lớn như thế.” Sở Tiêu Tiêu trợn tròn mắt: “ Cậu còn không chịu thừa nhận ư?

Cậu bảo giám đốc Cù gọi điện cho tôi, bảo tôi xin lỗi cậu nếu không sẽ hủy hợp tác. Không phải cậu thì là ai?”

Tôi cười rồi nói: “ Giám đốc Cù gì cơ, nếu tôi quen giám đốc tập đoàn Tuấn Nhiên thì tại sao không nhờ Tuấn Nhiên giao vụ kinh doanh cho chúng tôi chứ?

Tôi có thể nhận được năm vạn tệ hoa hồng đấy.

Vốn dĩ Lâm Phương có chút tin lời Sở Tiêu Tiêu nói rồi, nhưng nghe tôi nói như thế liền đồng ý gật gật đầu.

Lâm Phương nghiêm túc nói: “ Tiêu Tiêu, bà nói nghe khó tin quá. Nếu Trương Siêu quen giám đốc tập đoàn Tuấn Nhiên thì sao còn làm bảo vệ ở công ty chúng tôi chứ.”

“ Được, bà không tin tôi, tôi có chứng cứ đấy. Giám đốc Cù gọi điện cho tôi, để tôi cho bà nghe ghi âm cuộc gọi. Giám đốc Cù đã hủy hợp tác với chúng tôi từ lâu rồi, hồi nãy gọi điện thoại đến là vì Trương Siêu, không thì sao mà giải thích được cuộc điện thoại này…

. Ơ, ghi âm cuộc gọi của tôi đâu rồi.” Sở Tiêu Tiêu cuống cuồng tìm ghi âm cuộc gọi, ngón tay lướt đi lướt lại trên màn hình điện thoại nhưng mãi cũng không tìm được bản ghi âm. Cuộc gọi hồi nãy là thật chứ đâu phải mơ, sao lại không tìm thấy chứ! Sở Tiêu Tiêu tức đến nỗi toát hết mồ hôi hột, đột nhiên cô ta nghĩa ra hồi nãy chính tay cô ta chặn số điện thoại của giám đốc Cù nên tất cả ghi âm cuộc gọi đều bị xóa sạch.

Chỉ là cho dù bây giờ cô ta giải thích như vậy, Lâm Phương cũng sẽ không tin nữa.

Tôi cười rồi nói với Lâm Phương: “ Bỏ đi, Sở Tiêu Tiêu không ưa tôi mà thôi.

Nhưng mà không sao, sau này cô ấy sẽ biết tôi là người như thế nào.” Quai hàm của Sở Tiêu Tiêu trễ ra như mấu, khóc không nổi mà cười cũng không xong. Trông rất buồn cười.

Sở Tiêu Tiêu cố gắng nuốt cục tức xuống, sau đó điều khiến tôi không ngờ là cô ta cất điện thoại vào, ôm lấy cánh tay Lâm Phương rồi bắt đầu nhõng nhão.

“ Được rồi, được rồi. Đùa với hai người chút thôi, đừng giận nữa mà.” Lâm Phương nói: “ Tiêu Tiêu, sau này bà đừng như vậy nữa. Trương Siêu là người bạn rất quan trọng với tôi, bà cũng vậy.

Hai người làm lành với nhau được không?

Tôi biết bà vì tốt cho tôi, nhưng sau này đừng làm vậy nữa nếu không tôi sẽ trở mặt đấy.” Sở Tiêu Tiêu bị Lâm Phương dạy dỗ như một đứa cháu, rõ ràng là cô ta nói dối nhưng bây giờ tôi chỉ đành miễn cưỡng thừa nhận thôi. Có thể thấy rằng cô ta rất quý trọng tình bạn với Lâm Phương, vì Lâm Phương mà có thể nuốt cục tức này xuống. Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tối hôm đó, mẹ Lâm Phương và Lâm Khang vào viện thay cho Lâm Phương.

Khi họ đến ba chúng tôi đã đói đến mức da bụng dính chặt với da lưng rồi.

Lâm Phương nói muốn mời chúng tôi đi ăn, tôi và Sở Tiêu Tiêu mới quay về thành phố Thông nên cũng không biết chỗ nào ăn ngon, chỉ đành để Lâm Phương làm chủ.

Lâm Phương đưa chúng tôi đến một quán lẩu, sau đó bảo chúng tôi ngồi chờ một lát, cô ấy đi lấy thức ăn. Tôi và Sở Tiêu Tiêu muốn đi theo, nhưng Lâm Phương liền nói: “ Hai người ngồi đây đi, để tôi làm chút gì đó cảm ơn hai người.” Nói xong, Lâm Phương ấn vai của tôi và Sở Tiêu Tiêu, ép chúng tôi ngồi xuống, sau đó tự mình đi lấy đồ ăn.

“Phương Phương lại tốn công để tôi và cậu làm lành với nhau rồi, ha ha.” Sở Tiêu Tiêu trợn mặt lên rồi nói, “Nhưng không có cửa đâu, tôi nhất định sẽ để cô ấy nhìn thấy bộ mặt thật của tên lừa đảo khốn khiếp như cậu. Tôi biết, cậu muốn khiến tôi tức giận bỏ đi sau đó lừa Phương Phương vào tròng, đừng có mơi Cậu cố ý bảo giám đốc Cù nói như thế đúng không, để tôi tức đến nỗi chặn số anh ta. Không ngờ cậu lại nhiều mưu trò Phương làm chủ.

Lâm Phương đưa chúng tôi đến một quán lẩu, sau đó bảo chúng tôi ngồi chờ một lát, cô ấy đi lấy thức ăn. Tôi và Sở Tiêu Tiêu muốn đi theo, nhưng Lâm Phương liền nói: “ Hai người ngồi đây đi, để tôi làm chút gì đó cảm ơn hai người.” Nói xong, Lâm Phương ấn vai của tôi và Sở Tiêu Tiêu, ép chúng tôi ngồi xuống, sau đó tự mình đi lấy đồ ăn.

“Phương Phương lại tốn công để tôi và cậu làm lành với nhau rồi, ha ha.” Sở Tiêu Tiêu trợn mặt lên rồi nói, “ Nhưng không có cửa đâu, tôi nhất định sẽ để cô ấy nhìn thấy bộ mặt thật của tên lừa đảo khốn khiếp như cậu. Tôi biết, cậu muốn khiến tôi tức giận bỏ đi sau đó lừa Phương Phương vào tròng, đừng có mơ! Cậu cố ý bảo giám đốc Cù nói như thế đúng không, để tôi tức đến nỗi chặn số anh ta. Không ngờ cậu lại nhiều mưu trò

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK