• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23 Lâm Phương sợ tôi giận nên cứ an ủi tôi.

Thành thật mà nói, tôi không hề sợ Sở Tiêu Tiêu.

Khi ở hộp đêm, tôi đã hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này rồi, đơn giản mà nói chính là “hổ”.

Người phụ nữ này rất hổ báo, hữu dũng vô mưu, khi ở hộp đêm rõ ràng cô ta bị Trần Ngọc Châu lợi dụng. Nói cô ta ngốc thì đề cao cô ta quá, hai từ ngu dốt có vẻ hợp với cô ta hơn.

Nể mặt Lâm Phương tôi mặc kệ cô ta nói, tôi đều không đáp lại. Dù sao chửi tôi vài ba câu cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

Sở Tiêu Tiêu càng được nước lấn tới, cô ta nói bóng nói gió: “ Bây giờ những kẻ không ra gì đều muốn giở trò cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, tôi sẽ không để cậu dễ dàng đạt được mục đích đâu. Cho dù cậu theo đuổi được Lâm Phương cũng không nuôi nổi cô ấy. Tôi không có ý coi thường cậu, cậu tìm người phụ nữ xứng với cậu không được à?

Cậu không xứng với Phương Phương.”

“ Đủ rồi!” Lâm Phương đứng bật dậy, sắc mặt xám xịt nói với Sở Tiêu Tiêu, “ Sở Tiêu Tiêu, sao bà cứ năm lần bảy lượt làm như thế hả?

Nếu bà còn không khách sáo với Trương Siêu thì bà về đi, bố tôi phải nghỉ ngơi. Bà cứ làm ồn như thế sẽ ảnh hưởng đến bố tôi.” Sở Tiêu Tiêu cắn môi trừng mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngồi sau lưng Lâm Phương, Lâm Phương không nhìn thấy †ôi nên tôi cũng không khách khí bèn giơ ngón tay giữa ra thách thức cô ta. Sở Tiêu Tiêu xém chút xông vào đánh tôi, nhưng cô ta thấy Lâm Phương tức giận thật rồi bèn nhún nhường hơn một chút.

“ Tiêu Tiêu, bà đừng làm ồn nữa, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi. Tôi đi nộp tiền đây, hai người không được cãi nhau nữa đâu đấy” Sở Tiêu Tiêu cố gượng ậm ừ một tiếng, tôi đương nhiên không có vấn đề gì để Lâm Phương yên tâm đi nộp tiền.

Nhưng Lâm Phương vừa đi ra khỏi cửa phòng bệnh, tôi bèn hỏi: “ Tôi và cô rốt cuộc có thù oán gì với nhau?

Khiến cô ghét tôi như vậy, tôi đâu chửi gì mẹ cô đâu.

Sở Tiêu Tiêu bật dậy khỏi ghế sofa, chỉ vào mũi tôi, không ngờ tôi đột nhiên lại chửi cô ta như thế.

Tôi bình tĩnh ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Tôi càng bình tĩnh thì Sở Tiêu Tiêu càng tức giận.

“ Tôi không thể diễn được nữa. Nói cho cậu biết, tôi sẽ không để cho cậu và Lâm Phương ở bên nhau đâu. Lâm Phương quá đơn thuần, cô ấy không nhìn thấy bộ mặt thật của cậu, nhưng tôi thì nhìn rõ mồn một.” Tôi uể oải vươn vai một cái: “ Cẩn thận kẻo nhìn kĩ qua lại yêu tôi đấy.”

“ Haha, nằm mơ đi.” Không biết bố Lâm Phương ngủ kiểu gì, chúng tôi nói chuyện to như thế mà cũng không tỉnh dậy.

Tôi móc điện thoại ra, vừa gửi tin nhắn cho giám đốc Cù phòng makerting của tập đoàn Tuấn Nhiên vừa hỏi Sở Tiêu Tiêu: “ Nói thật đi, rốt cuộc vì sao cô lại ghét tôi như thế?”

Sở Tiêu Tiêu cười gượng rồi nói: “ Loại người như cậu, chỉ nhìn thôi tôi cũng thấy ghét. Nếu cậu ngoan ngoãn cút sang một bên, tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu. Nhưng đằng này cậu lại cứ quanh quẩn trước mặt tôi, hơn nữa còn theo đuổi bạn thân của tôi.”

“ Phải rồi, giám đốc Cù mồm miệng rất cay độc đúng không. Khi anh ấy hủy hợp tác với cô, có nhục mạ cô không?”

Tôi đột nhiên hỏi như thế, Sở Tiêu Tiêu ngây người ra, không kịp phản ứng xem tôi vừa nói gì.

Tôi cười rồi nói: “ Giám đốc Cù phòng makerting của tập đoàn Tuấn Nhiên đấy, chắc là đã hủy hợp tác với cô rồi đúng không. Không có vụ hợp tác này, cô không huy động được vốn đầu tư. Tuy cô là con nhà giàu có nhưng mấy năm nay việc kinh doanh của bố cô không được tốt lắm, năm nào cũng lỗ vốn.

Chắc là không trụ được để cô làm xằng làm bậy vài năm nữa đâu. Còn nữa, cô du học ở nước ngoài, vì gia đình không có tiền nữa nên mới bỏ học về nước đúng không.”

“ Cậu, sao cậu lại biết!” Sở Tiêu Tiêu hoảng hốt, con ngươi như co rúm lại.

Đương nhiên tôi sẽ không nói cho cô ta biết, điều tra được mấy thông tin này với tôi mà nói thì dễ như trở bàn tay, tôi từng làm trinh sát viên năm năm cơ mài Tôi nói: “ Cô xem, cô ghét tôi vì tôi nghèo. Nhưng bây giờ cô cũng không giàu hơn tôi, tôi với cô không phải thành một loại người rồi sao?

Vậy nên cô có tư cách gì mà ngăn cản tôi theo đuổi Lâm Phương chứ?”

“ Tuấn Nhiên chỉ tạm thời hủy hợp tác thôi, tôi sẽ giành lại được!” Nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô ta, mặt tức đến nỗi đỏ ửng lên, đôi mắt trong veo đâm lệ. Tôi thấy rất sảng khoáng, cười haha rồi nói: “ Đừng nằm mơ, vụ hợp tác này cô có nói gì cũng không giành lại được đâu. Tôi đã nói rồi, tập đoàn Tuấn Nhiên không hợp tác là không hợp tác.”

“ Cậu bớt giả thần giả quỷ đi, một tên bảo vệ quèn như cậu mà cũng đòi nhúng tay vào chuyện của Tuấn Nhiên ư. Chắc chắn cậu nghe được tin tức ở đâu đó, cố ý giả thần giả quỷ trước mặt Ai” tôi.

Tôi cười cười lắc đầu không nói câu nào, Sở Tiêu Tiêu cho rằng cô ta đã thắng tôi, nên tôi cũng không có gì để nói nữa.

Sau khi chế nhạo tôi vài câu, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Vốn dĩ Sở Tiêu Tiêu định đi ra ngoài nghe máy, nhưng khi vừa nhìn thấy số điện thoại, cô ta bèn ngồi xuống: “ Nhìn đi, đây là điện thoại của giám đốc Cù, anh ấy lại gọi điện đến rồi, nhất định là tìm tôi để bàn lại chuyện hợp tác.” Sở Tiêu Tiêu còn giơ điện thoại ra lắc lắc trước mặt tôi.

Tôi rất phối hợp với cô ta, giơ ngón tay cái lên rồi nói: “ Vậy cô ở đây nghe máy đi, để tôi xem cô giành lại được vụ hợp tác này thế nào để dẫn mặt tôi.” Sở Tiêu Tiêu nói: “ Nghe thì nghe.” Cô ta rất tự tin, tin chắc rằng cuộc điện thoại này là giám đốc Cù tìm cô ta để bàn về vụ hợp tác. Sau khi bấm nút nghe liền bấm nút loa ngoài.

Giọng nói chói tai như gà gáy của giám đốc Cù ở đầu dây bên kia vang lên: “ Alo, là Sở Tiêu Tiêu phải không?”

Sở Tiêu Tiêu sững người ra, thái độ của giám đốc Cù nghe có vẻ không tốt lắm, không giống như muốn hợp tác.

Cô ta cầm điện thoại định đi ra ngoài nhưng tôi nhướm mày nhìn cô ta, cười rồi hỏi: “ Không phải là muốn dằn mặt tôi sao?”

Bị tôi nói như thế, cô ta chỉ đành bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ.

“ Giám đốc Cù, anh gọi đến là vì chuyện hợp tác lại phải không ạ?

Nếu không phải thì bây giờ em còn có chút việc, lần sau rồi nói chuyện ạ” Con bé này cũng được lắm, câu nói này rất thỏa đáng. Nhưng tôi biết thái độ này của cô ta không tiếp tục được lâu đâu, giám đốc Cù sẽ dẫn mặt cô ta ngay.

Giám đốc Cù hừ lạnh một tiếng rồi nói: “ Hợp tác ư, đương nhiên là hợp tác rồi.

Cô muốn hợp tác với tập đoàn Tuấn Nhiên chúng tôi thì trước tiên phải xin lỗi anh Trương Siêu đứng bên cạnh cô đất Thái độ phải thật chân thành! Nếu không xin lỗi, thì miễn bàn!” Điện thoại trong tay Sở Tiêu Tiêu suýt chút rớt xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK