• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10

Tôi không có tâm trạng để xem tiếp nữa, tôi ghét Lưu Hổ nhưng tôi không còn là Trương Siêu của trước kia nữa.

Tôi không còn là cậu bé gầy gò bị người ta bắt nạt nữa, cũng không phải là cậu bé nghèo hèn bị người ta khinh miệt nữa. Mấy cái tát Đại Long đánh Lưu Hổ đã kết thúc đám khói mù cuối cùng của những chuyện thời niên thiếu của tôi. Từ đó trở đi, cuộc đời của Trương Siêu chỉ có một con đường sáng lạng ! Tôi không xem đến cuối cùng, cùng Lâm Phương rời khỏi KTV. Khi chúng tôi lái xe đi, bị một chiếc BMV màu hồng chặn lại.

Sở Tiêu Tiêu bước xuống xe, nhìn chiếc Land Rover của tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ tôi có thể lái chiếc xe tốt đến vậy.

“ Cô muốn gì nữa, tôi không đánh phụ nữ. Nhưng cô cũng đừng thử giới hạn của tôi.” Sở Tiêu Tiêu khinh thường nói: “ Hèn gì anh dám ngông cuồng như vậy, thì ra là phát tài rồi à. Phương Phương, bà ở bên hắn vì tiền ư?” Tôi tức đến nỗi muốn cười phá lên, khi tôi không có tiền thì nói tôi không xứng với Lâm Phương. Khi thấy tôi có tiền lại nói Lâm Phương ham tiền của tôi. Ở bên tôi đều là sai trái, đều là đê tiện, chỉ có bọn họ là cao quý.

Tôi không muốn nói chuyện với cô ta, bèn lái xe đi. Lúc này Lâm Phương bảo.

tôi chờ một lát, tôi quay đầu nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phương rất tệ.

Lồng ngực của Lâm Phương nhấp nhô lên xuống, cô đang cố kìm nén sự tức giận, sắc mặt tái bệch: “ Tiêu Tiêu, chúng ta là bạn thân, nhưng nếu bà cứ như vậy tôi nghĩ tình bạn của chúng ta đến đây là hết rồi.” “ Bà, bà vì hắn ư? Loại người như hắn?” “ Cậu ấy làm sao? Cậu ấy không phải là người à?” Lâm Phương ngắt lời cô ta, “ Đúng, Trương Siêu không có tiền, chiếc xe này cũng không phải của cậu ấy, đây là xe của sếp chúng tôi. Nhưng cậu ấy không có tiền thì tôi không thể làm bạn với cậu ấy sao? Chúng tôi không phải quan hệ yêu đương, chỉ là bạn bè bình thường. Con người không phải dựa vào tiền để làm bạn đâu!” Sở Tiêu Tiêu vội vàng nói: “ Tôi không có ý đó, tôi chỉ lo cậu ta sẽ lừa bà…” Lâm Phương dứt khoát nói: “ Người giàu đều là người tốt, người nghèo đều là kẻ lừa đảo ư? Vậy chúng ta không cần tiếp tục quen biết nhau nữa, bởi vì tôi cũng…

†ôi cũng…” Tôi biết Lâm Phương muốn nói hoàn cảnh nhà cô ấy bây giờ cũng không ra gì, cô ấy và Sở Tiêu Tiêu lâu rồi không gặp nhau, e là Sở Tiêu Tiêu cũng không biết tình hình thật sự của cô ấy.

Nhưng Lâm Phương không muốn nói ra mà lắc đầu nói: “ Tiêu Tiêu, bà như thế này thật khiến tôi thất vọng. Trương Siêu là bạn tốt của tôi, bà chấp nhận được thì chấp nhận, còn không thì không cần đến †ìm tôi nữa. Trương Siêu, chúng ta đi thôi.” Trong ánh mắt khó tin của Sở Tiêu Tiêu, tôi đạp chân ga. Một đại tiểu thư như cô ta không thể biết tại sao Lâm Phương lại chọn kẻ nghèo rớt mồng tơi như tôi mà từ bỏ tình bạn với những người “ giới thượng lưu” bọn họ.

“ Tên côn đồ hồi nấy tại sao lại nghe lời cậu?” Xe đi ra khỏi bãi đổ xe KTV, Lâm Phươg nhìn Sở Tiêu Tiêu dần biến mất trong gương chiếu hậu rồi quay sang hỏi tôi.

“ Trước đây tôi đã từng giúp đỡ ông chủ bọn chúng, chú ấy còn nhớ tôi. Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không gây rắc rối cho chúng ta nữa đâu.” “ Tôi không sợ, khi có cậu ở bên cạnh, tôi cảm thấy rất yên tâm.” Tôi vui mừng hơn cả được ăn mật ong, đột nhiên mặt đỏ ửng lên, không biết nên nói thế nào, đến nhìn cô ấy cũng không dám nhìn. Lâm Phương thấy tôi khó xử, nhìn lén tôi rồi cười tủm tỉm.

Phải nói là tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi nhưng chưa từng qua lại với cô gái nào nên không có chút kinh nghiệm gì, lần nào cũng làm trò cười cho thiên hạ.

Sau khi đưa Lâm Phương về nhà, tôi nằm nhoài xuống giường, trong tâm trí đều hiện lên khuôn mặt tươi cười của Lâm Phương, ôm chiếc chăn vào lòng mà cứ có cảm giác đấy là Lâm Phương.

Cứ như thế, tôi dần ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy trời đã sáng rồi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cữa liên tục.

Tôi giảy nảy ngồi dậy như một con cá chép, cầm điện thoại lên xem. Chết rồi, đã tám giờ hai mươi phút rồi, sắp muộn rồi, chắc chắn là Lâm Phương đến gọi tôi dậy.

“ Trương Siêu, xảy ra chuyện rồi, giúp tôi với.” Tôi vừa mở cửa ra, Lâm Phương liền bật khóc nhào vào lòng tôi. Hốc mắt cô ấy đỏ ửng, đến quần áo ngủ cũng không kịp thay, phần ngực lộ ra một làn da trắng như tuyết, một dây váy ngủ rớt xuống dưới vai.

Cô ấy không màngz ngại ngùng, nhào vào lòng tôi khóc thút thít. Trong lòng tôi tự chửi mình là một tên súc sinh, đến lúc này rồi mà còn nghĩ tới mấy chuyện đó.

“ Sao thế, cô cứ từ từ nói, có tôi ở đây TÔI” “ Sáng nay bác sỹ gọi điện nói nếu cứ không chịu nộp tiền viện phí sẽ cho bố tôi xuất viện. Bây giờ giường bệnh đã bị mang ra ngoài hành lang rồi, bệnh tim của bố tôi không thể bị dày vò như thế, nếu xuất viện ông ấy chắc chắn sẽ không cầm cự nổi!” “ Sao lại như thế chứ? Không phải cô nộp tiền nhập viện rồi sao?” “ Bác sỹ nói không phẫu thuật thì phải xuất viện, bệnh viện không đủ giường nữa. Chúng tôi ở trong đó là đang chiếm dụng tài nguyên y tế. Tôi phải làm sao đây?” Đột nhiên tôi thấy rất đau lòng, vuốt tóc cô ấy rồi nói: “ Chuyện này lạ quá, trước tiên chúng ta phải đến bệnh viện xem sao. Cô về thay quần áo đi đã.” Lâm Phương đang hoảng loạn, lúc này cô ấy xem tôi là chỗ dựa của cô ấy, lập tức nghe lời tôi về phòng thay quần áo.

Tôi đánh răng thay quần áo, trước khi ra khỏi cửa, suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện cho Hàn Khôn.

Cho dù tôi có tiền nhưng lại không quen biết nhiều. Ở thành phố Thông này, ngoài có tiền còn phải có mối quan hệ.

Đừng thấy thành phố không lớn nhưng nước sâu lắm.

“ Chú Hàn, mới sáng sớm đã làm phiền chú nghỉ ngơi rồi.” Giọng Hàn Không còn đang ngái ngủ, tôi nghe thấy tiếng ngáp dài, sau đó ừ một tiếng: “ Thiếu gia, cậu đừng khách sáo với chú như thế. Tối qua ở hộp đêm chơi vui không? Tôi nói cho Tiểu Long biết thân phận của cậu rồi, nó bị dọa cho khiếp vía. Lần sau gặp lại cậu e là sẽ khấu đầu lạy cậu đấy.” Tôi nói: “ Haha, tối qua chơi vui lắm, nhưng cháu không muốn bị lộ thân phận, chú bảo họ giữ bí mật nhé.” “Ồ, cậu không phải vì chuyện tối qua? Còn có chuyện khác à?” Tôi vội vàng kể chuyện Lâm Phương cho ông ấy nghe, rồi nói thêm: “ Cháu không thiếu tiền nhưng ở thành phố Thông cháu không quen bác sỹ giỏi nào cả.

Chú Hàn quen biết nhiều, phải làm phiền chú nữa rồi.” “May mà cậu gọi điện cho chú, nếu không tìm chú, hôm nay chắc cậu bị lừa thật rồi. Lâm Phương có phải đắc tội với ai rồi không? Bệnh viện rất muốn những người bệnh như thế này ở thêm vài ngày, sao lại đuổi đi được chứ. Yên tâm đi, chuyện này cứ để chú lo.” Hàn Khôn nói như vậy, tôi lập tức nghĩ đến Trần Ngọc Châu.

Sở Tiêu Tiêu tuy rất kì quái nhưng tình cảm của cô ấy và Lâm Phương cũng không tệ, sẽ không giở thủ đoạn này, chỉ có Trần Ngọc Châu mới làm như thế.

Tôi tức giận đùng đùng, cắn răng chửi thề một câu: “ Nhất định là hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK