• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13

Lâm Phương cũng không ngờ tôi tự dưng lại đụng chạm đến cô ấy, Trần Ngọc Châu xanh mặt, chỉ tay vào mặt tôi nói: “ Mày bỏ tay ra cho tao!” Tôi mặc kệ hắn, hỏi Trần Mộng Vân: “ Chủ nhiệm Trần, đây là bệnh viện công lập, không phải của nhà cô, không phải cô nói một lời là được. Cô xấu thì không nói rồi, không đến nỗi độc ác thế chứ. Lế nào bệnh viện này không có lãnh đạo có thể quản lý cô sao, tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của cô.” “ Cậu nói gì cơ?” Trần Mộng Vân xém chút nữa thì liều mạng xông vào tôi, sau khi bình tĩnh lại, bà ấy nói: “ Lãnh đạo ư? Tôi là lãnh đạo khoa tim ngoại nội trú, chuyện nhập viện tôi nói là được, tôi bảo cậu đi thì cậu phải đi.” Tôi cười nói: “ Ồ, thế thì tôi yên tâm rồi” “ Cậu có ý gì! Bớt giả thần giả quỷ ở đây nữa!” Tôi nói: “ Biết được cô là chủ mưu của chuyện này, tôi yên tâm rồi!” Bọn họ đều không hiểu tôi có ý gì, tôi chỉ cười trừ. Khi chúng tôi vừa vào bệnh viện Hàn Khôn đã biết rồi, chắc chắn cũng biết được tình hình bây giờ của chúng tôi.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy một đám người mặc áo khoác trắng đang đi về phía này.

Trần Mộng Vân không nhìn rõ, đến khi bà ấy nhìn rõ, sắc mặt tái mét, thì thầm một câu: “ Sao viện trưởng lại đến đây? Vì thằng nhóc này sao, không thể nào.” Trần Ngọc Châu là một tên ngốc, lúc này hắn giống như còn ở trong mơ,chắc chắn nói: “ Viện trưởng không quản mấy chuyện này đâu. Hơn nữa dựa vào thân phận của dì, nói vài ba câu ở phòng tiếp bệnh nhân nội trú, viện trưởng cũng sẽ không quản đâu.” Trần Mộng Vân gật đầu, nghĩ một hồi rồi không yên tâm nói: “ Cháu điều tra chưa? Thằng nhóc này không có lý lịch gì chứ?” Bọn họ nói chuyện quả thực rất nhỏ nhưng tôi được huấn luyện chuyên môn ở đội trinh sát, tôi có thể nghe rõ được cuộc đối thoại mà người khác không nghe rõ.

Trần Ngọc Châu nói: “ Yên tâm đi, là một tên ngốc thôi, vừa nghèo vừa ngu xuẩn, chỉ có sức khỏe thôi.” Lúc này Trần Mộng Vân mới yên tâm, chỉnh đốn trang phục rồi xoay người cười với viện trưởng đang đi tới. Nụ cười trên mặt chưa đầy một phút bỗng đóng băng lại.

Viện trưởng mặt xám xịt đi đến trước mặt bà ta: “ Chủ nhiệm Trần Mộng Vân, bác sỹ Chu Vượng Thân, hai người đã bị sa thải!” Nói thật, tôi cũng ngây người một lúc.

Khi Hàn Khôn bảo tôi yên tâm, tôi tưởng chú ấy chỉ giúp tôi tìm bác sỹ chủ nhiệm để giữ một giường trong bệnh viện.

Kết quả ngoài mong đợi của tôi, chú ấy tìm đến cả viện trưởng.

Đương nhiên chuyện này cũng bình thường, tiếng tăm của Hàn Khôn lớn như vậy quen biết viện trưởng cũng không có gì lạ.

Nhưng khi viện trưởng xuất hiện, tôi tưởng ông ấy nhiều nhất cũng quát mắng vài câu, hoặc nói vài câu tốt đẹp sau đó giúp chúng tôi sắp xếp giường bệnh mới.

Không hề nghĩ rằng viện trưởng trực tiếp sa thải hai bác sỹ này! Sắc mặt của Trần Mộng Vân và Chu Vượng Thân biến sắc hơn nữa hai người đều ngây người ra, không kịp phản ứng lại. Con người khi gặp phải đả kích đều sẽ như vậy, không dám tin vào hiện thực.

Đám đông xung quanh cũng lặng người lại, hiện trường hết sức yên tĩnh, bao gồm cả Trần Ngọc Châu.

Đương nhiên rồi, Trần Ngọc Châu tuyệt đối không nghĩ rằng viện trưởng sẽ vì chúng tôi mà đến đây. Trong lòng hắn tôi là một kẻ vừa nghèo vừa ngu dốt, sao có thể có mối quan hệ lớn như vậy? Lâm Phương lại phản ứng rất nhanh, cô ấy nghi ngờ nhìn tôi giống như đã biết được tất cả. Tôi một phen chột dạ, nhanh chóng giải thích: “ Chắc là nghe người khác phản ánh tình hình.” Tuy Lâm Phương không hoàn toàn tin nhưng suy nghĩ một hồi lâu cô ấy cũng gật gật đầu. Chắc chắn cô ấy không dám tin viện trưởng nể mặt tôi nên mới đến đây. Hồi học cấp ba tôi nghèo như vậy, cho dù là bây giờ có tiền cũng không thể quen biết được nhân vật như viện trưởng.

Trần Mộng Vân cuối cùng cũng bừng tỉnh, hỏi lại: “ Viện trưởng, chúng tôi là nhân viên chính thức của bệnh viện, anh sa thải chúng tôi cũng phải có lý do chứ.

Tôi biết, anh muốn để con trai anh làm chủ nhiệm khoa tim mạch nhưng trình độ của Tiểu Triệu thật sự không thể được. Tôi không đồng ý, anh cũng không thể lợi dụng việc công báo thù riêng!” Trần Mộng Vân cũng rất có trình độ, chuyển động con ngươi một cái liền chuyển hướng sang chuyện khác, khiến mọi người cho rằng viện trưởng Triệu đang lợi dụng việc công báo thù riêng.

Viện trưởng Triệu rất bình tĩnh, không hề tức giận, ngược lại ông ấy còn nở nụ cười, mặt tỏ vẻ: Tôi cứ lặng lẽ xem biểu hiện giả vờ giả vịt của cô.

Chu Vượng Thân nắm lấy cơ hội, vội nói: “ Đúng, đúng! Viện trưởng Triệu, chúng tôi đang giải quyết việc chung, anh không thể đối xử với chúng tôi như thế.” “ Giải quyết việc chung ư? Nhận tiền hối lộ của bệnh nhân cũng là giải quyết việc chung à? Bác sỹ Chu, một tuần trước anh nhận mười triệu tiền đút lót của người nhà bệnh nhân Cát Thiên Khải, đây là giải quyết việc chung à?” Chân của Chu Vượng Thân mềm nhũn, bám vào bờ tường xém chút trượt ngã.

Trần Mộng Vân xoay đầu chửi một câu: “ Đồ ngul” Không chờ bà ta chửi xong, viện trưởng Triệu tiếp tục nói: “ Trần Mộng Vân, cô đã bí mật giao dịch với bên cung cấp tim, lấy tiền chiết khấu, nâng giá cao lên, việc này là giải quyết việc chung à?” “ Anh nói bừa!” Trần Ngọc Châu không chịu thừa nhận.

Gặp phải quỷ rồi, lẽ nào không phải vì chuyện của tôi mà đến à? Trong lòng tôi không thể hiểu nổi, nhìn có vẻ dường như hai người này đúng là không ra gì, bị viện trưởng Triệu nắm thóp, hôm nay chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi.

Suy nghĩ của Trần Mộng Vân và tôi dường như giống nhau, con ngươi chuyển động một cái, đột nhiên chỉ vào tôi và nói: “ Tôi biết rồi, cái gì mà lấy tiền đút lót, cái gì mà tiền chiết khấu. Anh ngậm máu phun người, anh quen biết với nhà này, anh giúp họ xả giận đúng không? Hèn gì hồi nãy thằng nhóc này †ỏ vẻ như đã biết được trước mọi việc thì ra đằng sau có người chống lưng.” “ Chủ nhiệm Trần, cô mới ngậm máu phun người, đã đến nước này rồi mà còn lấp liếm.” Viện trưởng Triệu không hề kích động khi bị bà ta bôi nhọ, dường như mặc kệ Trần Mộng Vân nói gì ông ấy cũng không tức giận. Trong lòng tôi cũng có chút khâm phục trước bản lĩnh kiềm chế của người này. Nếu là tôi cho dù không động thủ cũng nhất định sẽ chửi lại.

Trần Mộng Vân đoán chắc trong tay viện trưởng Triệu không có bằng chứng, bà ấy không nghĩ rằng sẽ có chuyện trừng hợp như vậy. Đúng lúc bà ấy và Chu Vượng Thân đang thông đồng để đuổi bố Lâm Phương ra khỏi bệnh viện, viện trưởng lại đến đây sa thải bọn họ. Việc này quá trùng hợp rồi, nhất định là một cái bẫy, đang luộc chín bọn họ.

“ Anh có bằng chứng thì đưa bằng chứng ra. Triệu Cung Minh, anh đừng ức hiếp người quá đáng! Nhiều người đang nhìn như vậy! Anh ngậm máu phun người, tôi, tôi không muốn sống nữa!” Nói xong, Trần Mộng Vân ngồi bệt xuống đất, đấm thình thịch vào ngực khóc òa lên.

Viện trưởng Triệu hết sức bình tĩnh, chờ bà ấy khóc xong, chỉ tay về hai bên trái phải nói: “ Cô nhìn xem hai người này là ai?” Hai người đứng bên cạnh viện trưởng Triệu không nói câu nào, hai tay đặt ở phía trước, biểu cảm giống như Trần Mộng Vân, vẻ mặt giống như: Tôi cứ yên tĩnh xem bộ dạng giả vờ giả vịt của cô.

“ Anh tùy tiện tìm hai người đến làm cái bây, đang luộc chín bọn họ.

“ Anh có bằng chứng thì đưa bằng chứng ra. Triệu Cung Minh, anh đừng ức hiếp người quá đáng! Nhiều người đang nhìn như vậy! Anh ngậm máu phun người, tôi, tôi không muốn sống nữa!” Nói xong, Trần Mộng Vân ngồi bệt xuống đất, đấm thình thịch vào ngực khóc òa lên.

Viện trưởng Triệu hết sức bình tĩnh, chờ bà ấy khóc xong, chỉ tay về hai bên trái phải nói: “ Cô nhìn xem hai người này là ai?” Hai người đứng bên cạnh viện trưởng Triệu không nói câu nào, hai tay đặt ở phía trước, biểu cảm giống như Trần Mộng Vân, vẻ mặt giống như: Tôi cứ yên tĩnh xem bộ dạng giả vờ giả vịt của cô.

“ Anh tùy tiện tìm hai người đến làm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK