• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Khinh bi

“ Sao cơ, cậu mới về thành phố Thông không lâu mà đã kết thù kết oán rồi ư? Thú vị đấy, cần chú Hàn giúp cậu dọn đường không?” Tôi cười rồi nói: “ Để cháu tự xử, không có gì to tát đâu. Chú Hàn, chú giúp cháu giải quyết chuyện của Lâm Phương là được rồi. Cảm ơn chú nhiều, lần sau chú đến thành phố Thông nhất định sẽ mời chú ăn cơm. À, phải rồi, còn có một chuyện nữa. Chú giúp cháu thông báo với phòng marketing rằng công ty con của tập đoàn Tuấn Nhiên không được hợp tác với người tên là Sở Tiêu Tiêu.

Đây không phải là tôi báo thù, chỉ là con người tôi nói là làm, việc không làm được tôi sẽ không nói ra để hù dọa người khác. Đây là thói quen được hình thành khi nhập ngũ.

Hàn Khôn cười haha: “ Thằng nhóc này.

Được, chú xử lý xong việc ở Đan Mạch sẽ về nước. Chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp nhau, chú nhớ cậu rồi đấy. Có việc gì thì lập tức gọi điện cho chú, cậu nhớ nhé, ở thành phố Thông, không ai có thể ức hiếp cậu. Người gây rắc rối cho cậu chính là gây rắc rối cho Tuấn Nhiên.” Tôi chân thành nói: “ Cảm ơn chú Hàn.” Nếu không phải Hàn Khôn giao lại toàn bộ tài sản của bố mẹ tôi cho tôi thì đến bây giờ tôi vẫn là một kẻ trắng tay, vẫn phải sống trong sự chế giêu của bọn Trần Ngọc Châu.

Trên đường đến bệnh viện, hốc mắt Lâm Phương đỏ hoe. Tôi cứ an ủi, khuyên cô ấy yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì nhưng Lâm Phương vẫn rất bồn chồn, cô ấy nhìn ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Tôi cứ cảm thấy cô ấy có chuyện giấu tôi.

“ Cô đi trước đi, tôi tìm chỗ đỗ xe.” Lâm Phương gật gật đầu, sau khi kéo cửa xe cô ấy có chút do dự, dựa vào cửa xe rồi nói với tôi: “ Trương Siêu, hay là cậu về trước đi.” Lông mày tôi nhếch lên, hỏi: “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm Phương xoay người đi, nói: “ Không có gì, sau này việc của tôi cậu đừng nhúng tay vào nữa.” Nhìn bóng lưng cô ấy bước đi, trái tim tôi như bị bóp nghẹn lại, đau đớn không thể nói ra thành lời.

Tôi nhanh chóng tắt máy, nhảy xuống xe đuổi theo cô ấy, nắm lấy cánh tay Lâm Phương: “ Có phải Trần Ngọc Châu không? Tôi biết mà, chuyện này là do hắn giở trò phải không?” Sắc mặt Lâm Phương thay đổi, né tránh ánh mắt của tôi.

“ Cậu bỏ tôi ra, cậu…” Cô ấy đẩy tay tôi ra, đi về cổng phòng khám, tôi nhanh chóng đi theo, mắt Lâm Phương đỏ hoe khit mũi một tiếng: “ Cậu đừng đi theo tôi nữa, Trương Siêu, tôi không còn cách nào khác.” Tôi đi nhanh chặn đường cô ấy lại, vòng qua nắm chặt vai cô ấy, chân thành nói: “ Chỉ là năm vạn thôi mà, tôi có. Lần này nếu cô sợ Trần Ngọc Châu, hắn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng hơn với cô. Hắn ta loại người gì cô còn không biết ư?” Lâm Phương cố gắng nín khóc, bị tôi nói như thế, nước mắt như những hạt trân châu bị đứt dây, không khống chế được rơi xuống ào ạt.

Chúng tôi đứng trước sảnh phòng khám bệnh viện, người đi lại rất đông, họ đều nhìn hai chúng tôi.

Lâm Phương một mực lắc đầu: “ Không phải chuyện tiền bạc. Nếu tôi không đồng ý với cậu ta thì tất cả bệnh viện ở thành phố Thông đều không nhận chữa trị cho bố tôi, tôi phải làm sao? Trương Siêu, chúng ta không đấu lại được cậu †a đâu.” Chết tiệt, con người này thật quỷ quyệt! Tôi đoán hắn sẽ trả thù chúng tôi, nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn này, hắn còn là người không? “ Hắn lấy bố cô để uy hiếp cô, sau này còn có gì hắn không làm cơ chứ? Điều kiện của hăn là gì?” Lâm Phương thút thít nói: “ Hồi nấy lúc tôi về phòng thay đồ, cậu ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi đồng ý làm bạn gái cậu ấy…

“Hắn còn có người phụ nữ khác, cô làm bạn gái hắn hay là làm nhân tình?” Tôi rất kích động, nói lớn tiếng quá, xung quanh trở nên yên tĩnh, Lâm Phương rất ngượng ngùng liền đẩy tôi ra.

“ Có gì khác nhau chứ? Chuyện của tôi không cần cậu lo!” Đầu óc tôi vang lên một tiếng, nhẹ giọng nói: “ Xin lỗi, tôi…” Lâm Phương lắc đầu, nói xin lỗi tôi rồi liếc nhìn tôi một cái, chạy vụt lên phòng bệnh trên lầu.

Tôi rất muốn đuổi theo cô ấy nhưng chân tôi dường như không còn sức lực nữa, trong lòng vừa giận vừa ngột ngạt.

Một mặt giận Lâm Phương tại sao cô ấy không tin tôi, mặt khác thì lại rất thương cô ấy.

Nhưng tôi không thể mặc kệ Lâm Phương, không thể nhìn cô ấy bị Trần Ngọc Châu ức hiếp.

Tôi buồn phiền vò đầu, khi định đuổi theo thì điện thoại bỗng đổ chuông, là số máy lạ.

Tôi chỉ cho rằng là người Tuấn Nhiên tìm tôi có việc, liền bắt máy, nhưng là một người phụ nữ.

“ Trương Siêu, có phải là cậu giở trò không?” “ Cô là ai? Có gì thì nói nhanh.” Thái độ này, tôi vừa nghe đã biết không phải người của Tuấn Nhiên, giọng điệu tự nhiên không dễ chịu lắm, khó chịu hỏi lại một câu.

“Tôi là ai cậu còn không biết sao?” Đối phương nói.

Không chờ cô ta nói xong tôi bèn cúp máy. Bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với người lạ.

Vừa cúp máy xong, Hàn Không đột nhiên gọi đến.

“ Thiếu gia, chuyện gì thế? Chú nghe nói Lâm Phương khóc nức nở trước cổng bệnh viện, bây giờ chú sẽ bảo người sắp xếp cho bố cô ấy nhập viện ngay.” “ Chờ chút” Tôi nói, “ Đừng.” Hàn Khôn nghi ngờ hỏi: “ Sao thế? Lâm Phương có chuyện gì sao?” “ Không phải. Chú Hàn, chúng ta chờ một lát. Cháu muốn xem xem Trần Ngọc Châu có bao nhiêu tay chân trong bệnh viện, làm rõ rồi sau này dọn sạch một lần.” Sau này bố Lâm Phương còn phẫu thuật ở đây, nếu có thể trừ khử hết những thủ đoạn của Trần Ngọc Châu thì sẽ bớt được vô số rắc rối.

Hơn nữa tên khốn khiếp như Trần Ngọc Châu, không cho hắn một bài học nhớ đời hắn sẽ không biết sợ đâu, hắn sẽ vo ve xung quanh như một con ruồi.

Tôi ấn nút thang máy, trong tâm trí vẫn còn rất đau đớn. Cứ nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng của Lâm Phương lại cảm thấy rất buồn bực, hận không thể tự tay bóp chết Trần Ngọc Châu.

“ Bác sĩ Chu, cháu cầu xin chú, mấy hôm nay cháu nhất định sẽ gom đủ tiền, chú cho cháu thời gian vài ngày được không ạ?7 Cửa thang máy vừa mở, tôi nghe thấy tiếng Lâm Phương khóc cầu xin trong hành lang yên tĩnh.

Tôi nhanh chóng đi về phía có âm thanh, chỉ nhìn thấy Lâm Phương mắt đẫm nước mắt, đang cầu xin một bác sỹ trung niên đeo kính mặc áo blouse trắng.

“ Bệnh viện của chúng tôi có quy định của bệnh viện, bố cô ở bệnh viện hai mươi ngày rồi, nên xuất viện rồi.” “ Nhưng ông ấy xuất viện sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bác sỹ, chú cho cháu thêm vài ngày đi ạ.” Tôi không đi vào mà nấp sau bờ tường nghe trộm.

Lời của Hàn Khôn đã nhắc nhở tôi, trong bệnh viện công lập, một bác sỹ nhỏ chắc chắn không dám lộng quyền như vậy, chắc chắn có kẻ chống lưng cho bác sỹ Chu này.

“ Đã nói không được rồi, tôi còn đang bận.

“ Chú, chú như vậy tôi sẽ kiện chú!” Lâm Phương vội vã nói.

Bác sỹ Chu dừng bước, cặp kính lấp lóe ánh nhìn sắc bén, quay đầu nhìn Lâm Phương: “ Cô đi đi, tôi không cản cô đâu. Đúng là không biết trời cao đất dày, cũng được, để cô đâm đầu đến ngõ cụt cũng tốt.” Bác sỹ Chu vừa nói xong, cửa phòng bệnh sau lưng Lâm Phương bị đẩy ra, Lâm Khang đi vào.

* Chị, chị còn muốn làm ầm ï lên thế nào nữa? Em đã đi kiện rồi nhưng không có ích gì, bệnh viện họ có quy định văn minh, người ta làm thế cũng là hợp tình hợp lý.” Lâm Phương như sụp đổ, nói: “ Không thế nào, bác ở phòng bên cạnh đã nhập viện ba tháng, tại sao vẫn có thể ở lại?” “ Tại sao chị vẫn chưa chịu hiểu chứ? Người ta có người, có tiền, chúng ta có cái gì! Em thật sự không hiểu được chị, anh Trần tốt như vậy, tốt với chị, giàu có, có bản lĩnh, nhân phẩm cũng tốt. Tại sao chị không cần, não chị bị ngấm nước rồi hả” Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, hận không thể xông lên đánh Lâm Khang một trận.

“ Trần Ngọc Châu cho em bao nhiêu điều tốt hả , chỉ vì mấy nhân vật trong game mà em muốn bán chị đi sao. Chị là chị ruột của em đấy.” “ Em, em không hoàn toàn là vì em. Chị nhìn đi, bố đang nằm trong bệnh viện, sống không bằng chết, chị không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình được.” “ Chị chỉ nghĩ cho bản thân mình ư? Lâm Khang, em hai mươi mấy tuổi rồi, trách nhiệm của cái nhà này tại sao đều đổ lên đầu chị?” “ Đầu là người một nhà, chị phân ra như thế làm gì? Dù sao chị cũng coi đó mà làm, nếu bố xảy ra chuyện gì đều tại chị! Em đã gọi điện cho anh Trần rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến đây. Chị nhất định phải cứu bốt” Tôi thực sự không nhịn được nữa, bèn xông ra, Lâm Khang nhìn thấy tôi liền trợn mắt nhìn tôi: “ Thì ra lại là anh à, khiến cho chị tôi thành ra thế này, sao bây giờ chị ấy thay đổi nhiều như thế hả?” Lúc này bác sỹ Chu đi đến: “ Trong bệnh viện không được ồn ào, nói chuyện khẽ tiếng thôi. Lâm Phương, tôi nể mặt Trần tổng mới để cho bố cô ngủ trong phòng bệnh. Hôm nay bố cô phải xuất viện, nếu không chỉ có thể ngủ ở hành lang.” “ Đứng lại!” Bác sỹ Chu nghe thấy tôi gọi ông ta, đứng ở kia khinh bỉ quan sát tôi một lượt, nhìn cách ăn mặc của tôi không giống người có tiền. Ông ta đẩy gọng kính lên, khó chịu hỏi: “ Chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK