• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Không khí trong chốt lát như ngưng đọng lại, hai chúng tôi đều sững sờ trước sự việc bất ngờ xảy ra này.

Một lúc sau, Lâm Phương mới vội vàng đẩy tôi ra.

“ Cậu, cậu có gì thì nói đi, ngồi ngay ngắn rồi nói.”

Mặt Lâm Phương đỏ ửng xuống tận cổ, cúi đầu nhìn vào tay tôi, tôi mới nhận ra mình đang sờ đùi cô ấy. Cô ấy kéo vạt áo phía dưới che lại, nhìn tôi bằng ánh mắt đẫm nước mắt vừa khóc xong.

Tôi họ nhẹ một tiếng: “ Tôi muốn nói là tôi không cười nhạo cô. Tôi không biết người khác nghĩ thế nào nhưng tôi sẽ không vì thế mà coi thường cô. Lúc còn học cấp ba, cuộc sống khổ hơn cô tôi cũng vượt qua được. Tôi biết rằng con người khi thiếu tiền cảm thấy rất đau khổ, hèn mọn, nhưng người ngoài không có quyền chỉ trích cô.”

Lâm Phương nín khóc, hỏi: “ Cậu cảm thấy như thế thật sao?”

Tôi ra sức gật gật đầu: “ Đúng thế, đừng khóc nữa. Năm vạn này tôi sẽ cho cô vay, mấy năm tôi nhập ngũ có góp được một khoản tiền giải ngũ.”

Năm vạn với tôi mà nói không là gì cả, xem như là nể mặc bạn cũ nên tôi sẽ giúp việc này.

Chỉ là trong lòng tôi có chút nghi ngờ, không biết là có phải cô ấy có mục đích từ lâu rồi không.

Không được, đây là tiền cậu tích góp được khi nhập ngũ. Sao tôi có thể lấy được chứ, hơn nữa trong vòng một năm tôi không trả được đâu.”

Bây giờ cho bố cô chữa bệnh là việc gấp, đừng nói những điều này nữa.” Tôi thở dài một hơi, tự trách bản thân mình nghĩ ngợi nhiều quá rồi. Lâm Phương là một cô gái tốt, tôi lại nghĩ người ta xấu xa như vậy. Lâm Phương khăng khăng nói: “ Không được. Hơn nữa tôi cũng không muốn cậu nghĩ rằng tôi vì tiền mới kết bạn với cậu.”

Bố Lâm Phương bị bệnh tim, đang chờ tiền để phẫu thuật. Tiền phẫu thuật tổng cộng khoảng hai mươi vạn, một nửa là có bảo hiểm y tế, còn lại một nữa Lâm Phương không xoay xở được, đến bây giờ còn thiếu năm vạn.

Trực tiếp cho Lâm Phương mượn tiền, cô ấy nhất định không đồng ý, xem ra tôi phải nghĩ cách khác để có thể giấu tên đưa số tiền này cho cô ấy.

Có một hôm đang ăn cơm trưa, Lâm Phương ngồi đối diện tôi.

Sau khi thân nhau, hai chúng tôi thường đi ăn cùng nhau, đồng nghiệp trong công ty không lạ lẫm gì nữa, thậm chí có người còn nói hai chúng tôi là một đôi.

Hôm nay tâm trạng có vẻ tốt nhỉ, có chuyện gì vui thế?”

Tôi quan sát Lâm Phương, gần đây rất hiếm thấy nụ cười trên mặt cô ấy.

Lâm Phương nói: ” Bạn thân của tôi sắp từ nước ngoài về, tối nay cô ấy mời tôi ăn cơm. Cậu cũng quen đấy, là Sở Tiêu Tiêu.”

Tôi thở dài một tiếng, trong lòng có chút khinh bỉ.

Ai mà không quen Sở Tiêu Tiêu chứ, hồi học cấp ba gây không ít rắt rối cho tôi. Là một nữ côn đồ, cũng khá xinh nhưng không biết điều chút nào, không phải là thứ tốt đẹp gì.

Đột nhiên bàn tay mềm mại của Lâm Phương nắm chặt bàn tay của tôi trên bàn, đầu óc tôi như quay vù vù, vô cùng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động nắm tay tôi.

Cô ấy rất lãnh đạm, cười và nói: “ Cậu đi cùng tôi nhé.”

Thực sự tôi và Sở Tiêu Tiêu không quen nhau lắm, nhưng Lâm Phương đã đề nghị như vậy, nhất định tôi sẽ không từ chối.

Nhưng, tại sao Lâm Phương lại muốn tôi đi cùng cô ấy? Lẽ nào cô ấy có ý khác với tôi ư?

Lòng tôi vui mừng như nở hoa, xin Lục tổng cho nghỉ phép. Buổi chiều chuẩn bị thật kĩ càng, chăm chút cho bản thân từ đầu đến chân.

Thật là trùng hợp, KTV mà Sở Tiêu Tiêu mời khách cũng là sản nghiệp của Tuấn Nhiên.

Người Sở Tiêu Tiêu mời đều là bạn bè thân thiết hồi cấp ba, cô này sau khi tốt nghiệp cấp ba liền đi du học nước ngoài, học được điệu bộ của người nước ngoài, rất thích tiệc tùng và uống rượu.

Chúng tôi vừa đẩy cửa vào, một cô gái cao lớn mặc áo phông bó sát nhiệt tình đón tiếp và ôm chầm lấy Lâm Phương: “Ah! Phương Phương, lâu rồi không gặp! Tôi nhớ bà chết mất. Oa, ngực của bà to hơn rồi, xem ra anh Ngọc Châu của chúng ta có phúc rồi. ”

Nói xong, cô ấy còn khoa trương dùng cả hai tay sờ vào ngực Lâm Phương, Lâm Phương giật mình hét lên, tôi liền có ý nghĩ đen tối trong đầu.

Lâm Phương che ngực lại, giả vờ tức giận đánh Sở Tiêu Tiêu một cái: “ Con nha đầu chết tiệt này, đừng nói linh tinh. Chào mừng bà về nước, đây là quà tôi tặng bà nè.”

Sở Tiêu Tiêu cầm quà rồi vui vẻ thả Lâm Phương ra, Lâm Phương lên phía trước vài bước. Lúc này tôi mới có thể đi vào trong phòng, vừa nhìn thấy tôi, những người đang cười nói đột nhiên ngây người ra và hỏi nhau tôi là ai.

Tôi không để ý đến bọn họ mà nhìn thấy Trần Ngọc Châu đang rất kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, chắc chắn không ngờ tôi lại xuất hiện ở đây.

Cuối cùng tôi cũng biết được mục đích Lâm Phương đưa tôi đến đây, là vì cô ấy sợ Trần Ngọc Châu.

Trần Ngọc Châu muốn nói chuyện với Lâm Phương nhưng cô ấy không hề để ý đến hắn.

Dù sao những người ở đây tôi hầu như đều không quen, nên cũng không để ý đến họ. Tôi tìm một góc ngồi xuống, định yên tĩnh ngồi chơi điện thoại một lát.

Sở Tiêu Tiêu và Lâm Phương nhiều năm không gặp, hai người ngồi nói chuyện mãi.

” Bây giờ tôi đang có kế hoạch mở công ty quảng cáo, chúng tôi đã hợp tác được với Tuấn Nhiên, công ty quảng cáo của tôi sắp thành lập rồi. Phương Phương à, đến lúc đó bà đến giúp tôi nhé, đừng làm việc dưới tay tên biến thái Lục Đào kia nữa.”

” Oa, tôi ngưỡng mộ bà quá. Tôi cũng từng tiếp xúc với Tuấn Nhiên, nhưng không thành công. Tiêu Tiêu à, bà giỏi như vậy nhất định sẽ thành công”

Do vận may của tôi tốt thôi, nếu không hợp tác được với Tuấn Nhiên, phía đầu tư chắc sẽ rút vốn, nói cho cùng cũng là nể mặt Tuấn Nhiên.”

Tôi làm trinh sát viên nhiều năm, cảm thấy nhạt cảm hơn người bình thường nhiều.

Ngồi ở đó tuy là tôi không nhìn thấy ai, nhưng có thể cảm giác được đang có một ánh mắt hung ác đang nhìn chằm chằm tôi, đó là Trần Ngọc Châu. Rất nhanh sau đó, ánh mắt thứ hai cũng nhìn về phía tôi, tôi ngẩng đầu lên, thấy Sở Tiêu Tiêu đang nhìn về phía tôi và hỏi Lâm Phương: “ Người bà đưa đến là ai thế? Cũng đẹp trai đấy, sao bà có thể đưa người đàn ông khác tới chứ?”

Lâm Phương cảm thấy kì quặc, nói: “ Cậu ấy là bạn học cấp ba kiêm đồng nghiệp của tôi, khách hôm nay bà mời đều là người trong thành phố này mà. Tôi nghĩ mọi người đều là bạn bè nên bảo cậu ấy cùng đến.”

“ Vậy bà cũng không thể bảo cậu ta đến, bà làm thế này không phải là đang tát vào mặt Trần Ngọc Châu sao? Tôi nghe nói bà và Trần Ngọc Châu cãi nhau, người yêu cãi nhau là chuyện bình thường, đừng có giận dỗi linh tinh như thế”

” Tiêu Tiêu bà đừng nói nữa, chuyện này bà không hiểu đâu. Tôi và Trần Ngọc Châu không thể được hơn nữa Trương Siêu là bạn tốt của tôi, con người cậu ấy rất tốt…”

Nghe xong những lời này, trong lòng tôi vui hơn được ăn mật ong. Tôi xoay đầu liếc nhìn Trần Ngọc Châu, Trần Ngọc Châu cũng nghe thấy những lời này, tức xanh mặt, cầm chặt chiếc ly trong tay, rất muốn liều mạng xông về phía tôi.

Sao tôi có thể sợ hắn chứ? Tôi nhướm mày nhìn hắn, ý muốn nói là muốn chết thì cứ thử đến đây động tay đi. Trần Ngọc Châu dường như nghĩ đến chuyện bị tôi bóp chặt cổ tay lần trước, không dám tùy tiện nói gì.

Sở Tiêu Tiêu cắn chặt môi, nhẹ giọng nói: “ Tôi không tin, chắc chắn hắn ta đang lợi dụng sơ hở để chui vào, tôi đến gặp hắn xem sao.”

Nói xong, Sở Tiêu Tiêu cầm ly rượu lên, hai cặp chân thon dài mặc quần đùi bó sát lắc lư đi về phía tôi.

Vốn dĩ mọi người mỗi người một việc nhưng Sở Tiêu Tiêu là tâm điểm của bữa tiệc. Cô ấy cầm ly rượu đi về phía tôi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về tôi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK