• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29

Hai người cứ cãi qua cãi lại mãi, không khí sợ hãi hồi nãy đã nhòa dần đi. Tôi nghe Lâm Phương nói tôi là người tốt, đầu óc có chút suy nghĩ đen tối, nhưng tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn một chút thì tôi cũng có thể yên tâm hơn.

Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không để Lâm Phương chịu bất cứ tổn thương nào.

Tôi lấy một chiếc ghế, ngồi trước tên người Việt Nam kia, tên kia có chút sợ hãi bèn lùi về phía sau một chút.

“ Trương Siêu, không phải cậu nói muốn đi tìm Trần Ngọc Châu à?”

Cãi nhau đủ rồi, hai người Sở Tiêu Tiêu và Lâm Phương đứng sau lưng tôi, Sở Tiêu Tiêu hỏi.

“ Không cần vội, bây giờ chúng ta đi tìm hắn là tự đâm đầu vào rọ đấy, để hắn tự đến tìm chúng ta.” Tôi nói với tên người Việt kia, “ Mày gọi điện cho Trần Ngọc Châu đi, nói là xong việc rồi, nhà Lâm Phương đang mở cửa không có ai ở nhà, bảo hắn đến đây ngay.

Đưa người đến nhà mình tuy có chút nguy hiểm, còn ở nhà Lâm Phương thì ngày mai Trần Ngọc Châu rời khỏi sẽ không để lại chút bằng chứng nào. Tôi nghĩ Trần Ngọc Châu nhất định sẽ mắc lừa.

Tên người Việt kia hất đầu sang một bên, hắn biết chắc tôi không làm gì được hắn. Chỉ cần hắn không nói, tôi sẽ tha cho hắn.

Nhưng nếu nói ra thì danh tiếng của hắn trong nghề này sẽ bị hủy hoại hết. Sau này không nhưng không làm ăn được mà còn có thể bị chủ nhân trả thù.

Tôi cười haha nói: “ Mày nghe hiểu Tiếng Trung nên tao sẽ không nói Tiếng Việt với mày nữa. Mày cảm thấy làm thế tao sẽ không làm gì được mày ư?”

Tên người Việt Nam gượng gạo nói bằng Tiếng Trung: “ Mày, báo cảnh sát ni Mặt mũi của hắn giống như khỉ đột, trông rất xấu xí, bây giờ có vẻ càng dữ dẫn hơn.

“ Vãi thật, mày cũng ngông cuồng ghê nhỉ!” Sở Tiêu Tiêu tức giận đứng dậy, “ Mày cứ đợi đấy, tao học được một số chiêu trong phim cung đấu, hôm nay có thể dùng nó rồi đấy.” Tôi cũng không biết cô ta định làm gì, chỉ thấy cô ta chạy vào nhà bếp, không lâu sau trong nhà bếp vọng ra tiếng ấm đun nước sôi đang sôi. Sau đó, Sở Tiêu Tiêu cầm một hũ nước sôi đi ra.

Tên người Việt co chân lên tận mông, rụt cổ lại hỏi: “ Cô, muốn, muốn làm gì hả?”

Sở Tiêu Tiêu cười một cách gian ác: “ Mày làm theo lời Trương Siêu đi, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là tưới sữa tươi lên đầu, à không, biết thế nào là tưới nước sôi lên đầu. để mày có thể tự mình trải nghiệm được sự uyên bác của thành ngữ Trung Hoa.” Tôi bị cô ta làm cho bật cười, trong lòng nghĩ cô lấy đâu ra thành ngữ này thế.

Lúc này Sở Tiêu Tiêu đổi từ tay trái sang tay phải định tưới nước sôi lên đầu tên sát thủ kia.

Lâm Phương nhát gan nên không dám nhìn nữa, cô ấy nấp sau người tôi, úp mặt vào lưng tôi. Sở Tiêu Tiêu không hổ danh trước đây từng là chị đại, không có chút sợ hãi, không giống như người đến xuống lầu dưới cũng không dám đi lúc nãy.

“ Cô làm như thế, là phạm pháp.” Tên người Việt kia ra sức đạp chân.

“Mày còn nói chuyện phạm pháp với tao ư, nực cười.” Sở Tiêu Tiêu giả vờ đổ nước xuống, tên kia bị dọa cho khiếp xanh mặt, đá vào tay Sở Tiêu Tiêu, nửa hũ nước sôi đổ vào đùi hăn. Hăn đau đến nỗi nhảy dựng lên, nhảy lên nhảy xuống trên nên nhà, giống như dưới đất không phải nền nhà mà là một tấm phản đang nóng dần lên.

Tên người Việt Nam kia la lớn, mắt đỏ ngầu, hét vào mặt tôi một câu Tiếng Việt: “Năm mơ đi! Tao sẽ không làm theo lời mày đâu.” Nếu hắn không phối hợp, tôi sẽ không lừa Trần Ngọc Châu đến đây được. Vậy thì rắc rối rồi, thật là đau đầu.

Chiêu của Sở Tiêu Tiêu không có tác dụng gì, tên sát thủ người Việt này rất gan dạ, dù thế nào hắn cũng không chịu phối hợp.

Lâm Phương thấy tên kia la hét vì bị bỏng, sắc mặt cô ất rất khó coi, tôi cũng không nhẫn tâm để Sở Tiêu Tiêu tiếp tục dọa hắn nữa.

Tên người Việt Nam kia dạng hai chân ra, ngồi dưới nền nhà thở hổn hển, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hung ác. Điều đó có nghĩa là hắn sẽ không phối hợp với chúng tôi đâu.

Lúc này Sở Tiêu Tiêu không còn chiêu nào nữa, chán nản ngồi xuống một bên.

“ Bây giờ chúng ta làm sao đây?

Nếu hắn nhất quyết không nói, chúng ta chỉ có thể thả hắn ra thôi. Nhưng thả hắn ra, sau này chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Hốc mắt Lâm Phương đỏ ửng lên rồi nói.

Sở Tiêu Tiêu cắn răng: “ Không thể bỏ qua như thế được. Trương Siêu, cậu nhanh nghĩ cách đi, cậu có nhiều cách nhất mà?”

Tôi nói: “ Tôi đâu có nói sẽ bỏ qua như thế, hồi nấy cho cô cơ hội để thể hiện đó, tôi tưởng có có chiêu gì hay ho lắm cơ”

“ Đến lúc nào rồi mà cậu còn cười nhạo tôi hả. Cậu có cách thì làm đi, đừng chỉ biết chém gió.” Sở Tiêu Tiêu bị tôi khiêu khích, cô ta không phục nói.

Tôi phát hiện ra cô gái này cùng hay đấy, giống như một con nhím, đụng vào nó sẽ dựng lông lên.

Tôi không ngừng cố ý khiêu khích cô ta, liền nói: “ Nếu tôi có cách thì sao?”

“ Cậu bớt chém gió đi, nếu cậu thật sự có cách. Tôi, cậu muốn tôi phải làm gì?”

Sở Tiêu Tiêu đột nhiên ôm lấy ngực, “ Cậu đừng hòng có ý nghĩ lung tung với tôi, tôi cảnh cáo cậu đó.” Tôi liếc nhìn Lâm Phương một cái, nói với Sở Tiêu Tiêu: “ Ai thèm có ý nghĩ lung tung với cô. Tôi mà có cách thật thì cô phải giặt tất chân cho tôi một tuần.

Dù sao thời gian này cô cũng ở ké ở nhà Lâm Phương mà.” Cô ta làm kỳ cà cản mũi tôi còn chưa trút giận được, bây giờ nhân cơ hội này phải cho cô ta biết tay.

Vốn dĩ Sở Tiêu Tiêu không muốn đồng ý, nhưng nhìn khuôn mặt thách thức của tôi, cô ta liền nói: “ Được thôi, giặt thì giặt. Nếu cậu thua thì sao?”

Lâm Phương sợ hai chúng tôi cãi nhau nên cứ nháy mắt ra hiệu với tôi, bảo tôi đừng so đo với Sở Tiêu Tiêu.

Tôi cười haha rồi nói: “ Nếu tôi thua, tôi sẽ cho cô một món hời rất lớn, để cô về nhà ở. Cô hiểu ý tôi chứ.” Vì làm mất vụ làm ăn với Tuấn Nhiên nên Sở Hoài Ân không cho cô ta về nhà.

Tôi có thể cho cô ta về nhà, câu này không cần nói cũng hiểu, ánh mắt Sở Tiêu Tiêu bỗng chốc sáng lên.

Lâm Phương không hiểu ngọn ngành thế nào, bối rối nói: “ Hai người nói gì bí hiểm thế?”

“Ôi trời, không có gì đâu. Phương Phương đừng nghĩ nhiều, Trương Siêu vẫn là người của bà thôi.” Mặt Lâm Phương đỏ ửng lên, cô ấy không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại nói như thế.

Chúng tôi đang trong giai đoạn như tờ giấy dán cửa sổ, bị Sở Tiêu Tiêu chọc thủng rồi, cô ấy ngại ngùng đánh Sở Tiêu Tiêu một trận.

Sở Tiêu Tiêu vừa cầu xin, vừa nói với tên người Việt kia: “ Mày phải thật kín mồm kín miệng đấy, Trương Siêu làm gì mày, mày cũng không được nghe lời hắn.” Tên người Việt Nam kia dở khóc, không hiểu Sở Tiêu Tiêu đang dở trò gì. Hắn khóc không nổi cười cũng không xong, rất muốn hỏi đầu óc người phụ nữ này có gì trong đó.

“ Thật ra khi mày nói ra tên Trần Ngọc Châu, mày đã không thể rút lúi được rồi.

Điều cấm kị của một tên sát thủ chuyên nghiệp là tiết lộ thông tin của chủ nhân.” Quả nhiên, sắc mặt của hắn rất khó coi, những đường gân xanh trên đầu lộ ra hết nhưng hắn vẫn cứng miệng nói: “ Cái đó không giống nhau, cái đó mày có thể tự đoán được. Nếu tao giúp mày lừa chủ nhân, tao sẽ bị tất cả người trong ngành truy sát. Cho dù mày cắt hết mười ngón tay của tao, tao cũng sẽ không nói.” Tôi cười nói: “ Mày là người Lai Châu hay Sơn La?”

Hắn rất mất tự nhiên, nói khẽ: “ Mày hỏi cái này làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK