• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30

Tôi nói bằng Tiếng Việt: “ Mày biết tại sao lúc nấy tao không ngăn người phụ nữ này tra khảo mày không?

Tao muốn thử xem mày có thể chịu đựng được không. Nếu mày không phải là sát thủ chuyên nghiệp, hay nói cách khác mày chỉ là một tên lưu manh, muốn đến Trung Quốc để kiếm tiền. Thì đổ hũ nước sôi này xuống mày sẽ không chịu đựng được. Bây giờ xem ra, không những mày là sát thủ chuyên nghiệp mà đại ca của mày là…” Tôi nói đến điểm mấu chốt, liền cúi người xuống thì thầm vào tai người Việt Nam kia tên của một người.

Nghe đến tên người này, mắt hắn trợn tròn lên, không dám tin lời tôi nói, sắc mặt tái mét như người chết.

“ Mày, sao mày lại biết, sao mày lại quen anh ấy?

Rốt cuộc mày là ai?”

Khi con người sợ hãi, trong tiềm thức sẽ nói tiếng mẹ đẻ, đầu óc hắn bây giờ đang rất hỗn loạn, toàn dùng Tiếng Việt để nói nên Lâm Phương và Sở Tiêu Tiêu nghe không hiểu gì hết. Hai người họ cứ hỏi tôi là có chuyện gì, tại sao tôi chỉ nói vài câu lại khiến tinh thần tên đó rối loạn như thế.

Tôi móc từ trong túi tên người Việt kia một chiếc điện thoại, vứt đến chỗ hắn rồi nói: “ Gọi điện thoại cho Trần Ngọc Châu đi, làm theo lời tao nói. Nếu không tao sẽ bảo người bí mật đưa mày về Việt Nam, đưa đến chỗ đại ca mày. Còn những chuyện mày đã làm, tao sẽ bảo người kể hết cho đại ca mày nghe.”

“ Em làm cũng chết, anh cho em một con đường sống đi. Người Trung Quốc đều là người lương thiện mà, em cầu xin anh đấy”

“ Làm theo lời tao nói đi, tao sẽ sắp xếp cho mày một công việc. Mày tự chọn lựa đi.” Hắn ta rất hoài nghi không biết rằng tôi có thể làm được hay không, vì nhìn tôi có vẻ không phải là người giàu có.

Nhưng tôi nói ra tên đại ca của hắn và những lời uy hiếp đó khiến hắn rất sợ hãi.

Một lúc lâu sau, hắn nói với tôi: “ Cởi trói †ay em ra.” Tôi lấy con dao lúc nãy Sở Tiêu Tiêu cầm đến, nhẹ nhàng cắt đứt sợi dây của hắn. Hắn cử động cổ tay, nhưng ngón tay cái vẫn bị cột lại nên muốn chạy cũng không chạy được.

Sở Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, chỉ vào tên người Việt Nam rồi nói: “ Mày không có khí phách chút nào, mày, mày không phải là sát thủ chuyên nghiệp sao?

Trương Siêu, rốt cuộc cậu cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì thế?”

Tôi cười rồi nói: “ Cái này cô không cần quan tâm, dù sao cô cũng phải giặt tất chân cho tôi một tuần. Phương Phương, lần sau tôi cũng sẽ thắng để giành một tuần cho cô.” Lâm Phương cười ngặt nghẽo, dựa vào người Sở Tiêu Tiêu đang tức điên lên.

Tên người Việt Nam kia bấm số điện thoại, tôi đoán chắc không phải số của Trần Ngọc Châu. Nhưng có trời mới biết Trần Ngọc Châu có ngu ngốc đến nỗi lưu số điện thoại của mình lại không?

Trong lòng tôi rất hồi hộp, lo rằng sẽ bị lộ tẩy.

Với IQ của Trần Ngọc Châu thì tôi yên tâm, tên ngu xuẩn này sẽ không phát hiện được gì đâu. Nhưng người tôi lo lắng là kẻ đứng sau lưng Trần Ngọc Châu.

Tôi ra hiệu với tên người Việt Nam kia, bảo hắn bật loa ngoài, hắn liền ấn nút loa ngoài.

“ Alo, xong việc chưa?”

Điện thoại vừa kết nối, đây dây bên kia truyền đến giọng nói vội vã của Trần Ngọc Châu.

Vốn dĩ Lâm Phương và Sở Tiêu Tiêu còn có một tia hi vọng, nhưng khi nghe được giọng nói của Trần Ngọc Châu, trong mắt hai người họ giống như vụt mất thứ gì đó.

Tôi biết khi học cấp ba quan hệ giữa hai người họ và Trần Ngọc Châu rất tốt, Lâm Phương và Trần Ngọc Châu từ nhỏ đã học chung một lớp, giống như là thanh mai trúc mã.

Ai ngờ người từ nhỏ lớn lên cùng mình lại trở nên như thế này.

Tôi ra ám thị để hai người họ đừng phát ra tiếng động, sau đó dùng tay ra hiệu với tên người Việt Nam kia, bảo hắn nói tiếp.

Tên người Việt kia có chút căng thẳng: “ Em, xong việc rồi. Cô ta, cô ta ngất xỉu rồi, bây giờ đang nằm trong nhà cô ta, anh có cần đến đây không?”

“ Được! Cậu, cậu ở đó chờ tôi.” Không ngờ mọi việc lại thuận lợi như thế, quả nhiên Trần Ngọc Châu rất ngu xuẩn, tên người Việt Nam kia căng thẳng nói lắp ba lắp bắp mà cũng không phát hiện ra.

Nhưng khi gần cúp máy, đột nhiên tôi nghe thấy đầu bên kia vang lên một giọng nói: “ Sao cậu lại để số điện thoại của cậu lại thế!” Sau đó không báo trước mà cúp máy ngay.

Tên người Việt Nam kia cầm điện thoại, không biết phải làm gì.

Tôi hỏi: “ Người nói cuối cùng đó là ai?”

Tên người Việt Nam một mực lắc đầu: “ Em không quen hắn” Tôi nói: “Hắn không phải chủ nhân của mày à?”

Sở Tiêu Tiêu hỏi: “ Chủ nhân không phải là Trần Ngọc Châu sao?”

Tôi lắc đầu nói: “ Tên ngu ngốc như Trần Ngọc Châu, cùng lắm cũng chỉ tìm mấy tên côn đồ lưu manh thôi, sẽ không nghĩ tới việc tìm sát thủ nước ngoài đâu.” Người này có thể đứng bên cạnh nghe Trần Ngọc Châu nói chuyện điện thoại, chắc chắn là người Trần Ngọc Châu rất tin tưởng. Hơn nữa người này cũng rất cảnh giác, thông minh hơn Trần Ngọc Châu nhiều. Người này rất có thể là người bày mưu tính kế sau lưng Trần Ngọc Châu.

Lâm Phương thở dài một tiếng rồi nói: “ Người kia có phải phát hiện được gì rồi không?

Hăn sẽ không biết chúng ta đang lừa hắn chứ”

“ Rất có khả năng này. Chúng ta cứ chuẩn bị đi, xem Trần Ngọc Châu có đến không” Ba người chúng tôi đứng dậy, Trần Ngọc Châu sẽ đến bất cứ lúc nào, chúng tôi phải chuẩn bị nhanh lên.

“ Đại ca, anh thả em ra,, tay em sắp không chịu được nữa rồi.” Khi tôi định quay người rời đi thì tên người Việt Nam ở sau lưng tôi vội vàng la lên.

Hắn giơ ngón tay bị tôi trói lại ra cho tôi xem, ngón tay thâm sì lại nhìn rất đáng SỢ.

Hắn vội vàng nói: “ Đại ca, anh thả em ra, em sẽ không chạy đâu, em không còn nơi nào để đi. Sau này em sẽ đi theo anh, chết thay cho anh.”

“ Tao không cần mày chết thay tao, nhưng nếu mày dám phản bội tao, hậu quả sẽ thê thảm hơn bây giờ nhiều.” Tôi dùng dao cắt đứt dây rút nhựa trên tay hãn, hắn được thả ra, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu với tôi vài cái.

Nhưng Lâm Phương có chút lo lắng: “ Lỡ hắn chạy mất thì làm sao?”

Tôi nói bằng Tiếng Trung: “ Trong phòng tao có hộp thuốc, mày băng bó vết thương lại đi, lát nữa tao còn cần mày phối hợp. Mày nhớ đấy, mày đã phản bội Trần Ngọc Châu rồi, muốn quay đầu cũng không kịp nữa đâu. Bây giờ mày chỉ có thể theo tao, loại bỏ Trần Ngọc Châu thì mày mới có con đường sống.” Tên người Việt Nam gật đầu lia lịa.

“ Cậu tên là gì, tôi không thể cứ kêu cậu là “ ê” mãi được.” Hắn nói: “ Em tên là Xuân Đường, sau này anh là đại ca của em.” Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: “ Nhanh lên, sắp đến giờ rồi, Trần Ngọc Châu chắc chắn đang rất sốt ruột sẽ đến đấy trong giây lát thôi. Lần này chúng ta phải tóm gọn cả lũ Trần Ngọc Châu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang