• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16

Trong lòng tôi âm thầm lẩm bẩm hai chữ Khương Minh, cho dù hai chữ này có rất nhiều cách viết nhưng nếu có tâm thì có thể tìm ra được người này. Chỉ là tôi không biết tên Khương Minh này có liên quan gì đến chuyện bố tôi năm xưa hay không.

“ Khi bố cháu mất cháu còn quá nhỏ, không biết gì hết. Chú Hàn thì ở bên nước ngoài, nếu bác có thời gian thì mong bác kể nhiều chuyện bố cháu cho cháu nghe với ạ.”

“ Đương nhiên rồi! Bây giờ không còn sớm nữa, tôi đưa cậu đi ăn nhé. Chiều nay Tử Thâm đi làm, đến lúc đó cho hai đứa làm quen với nhau.” Tôi đứng dậy, nói: “ Không cần đâu bác Triệu ạ. Bây giờ Lâm Phương đang rất cần cháu, cháu đến chỗ cô ấy đây ạ.

Chờ Tử Thâm đến rồi bác gọi điện cho cháu nhé.” Triệu Cung Minh rất muốn giữ tôi lại ăn cơm nhưng nghe tôi nói như vậy chỉ đành từ bỏ ý định.

“ Được, vậy cậu đi đi. Có thời gian rảnh phải đến tìm tôi đấy, để bác Triệu mời cậu ăn cơm.”

“ Haha, chắc chắn rồi ạ.” Khi tôi đi ra khỏi cửa, đúng lúc gặp thư kí Trì đang đưa trà vào. Hai ly trà này mà anh ấy phải mất hai mấy phút để pha, đúng là người giống như họ. ( Họ Trì nghĩa là chậm.) Tôi vừa ra khỏi phòng làm việc liền chạy một mạch đến chỗ cầu thang vắng người. Sau đó, thở hổn hển không ra hơi, móc điện thoại gọi ngay cho Hàn Khôn.

Không biết là Đan Mạch và Trung Quốc cách nhau mấy múi giờ nhưng Hàn Khôn nghe điện thoại rất nhanh.

Hàn Khôn chỉ cho rằng tôi vì chuyện của Lâm Phương mới gọi điện cho ông ấy, uể oải hỏi tôi tình hình bây giờ. Tôi trực tiếp lờ đi câu hỏi của ông ấy, mở miệng nói: “ Chú Hàn, bác Triệu Cung Minh có kẻ thù nào ở thành phố Thông không?”

“ Kẻ thù à, kẻ thù của ông ấy có thể xếp hàng từ thành đông đến thành tây đấy.

Cháu hỏi làm gì?”

“ Bác Triệu nói con trai bác ấy gần đây bị người ta uy hiếp, muốn nhờ cháu âm thầm bảo vệ vài ngày. Cháu phải tìm hiểu xem có kẻ thù nào không, như thế mới bốc thuốc đúng bệnh được.”

“ Lão già này đúng là hồ đồ, bảo cháu đi bảo vệ con ông ấy sao?

Cháu cho ông ấy vài tên vệ sĩ là được.”

“ Haha, cháu đã đồng ý với bác Triệu rồi.

Chú Hàn à, chú chỉ cần cho cháu biết quan hệ xã hội của ông ấy thế nào là được, còn lại cháu tự lo liệu được.” Hàn Khôn không tán thành việc này lắm nhưng chú ấy cứ gọi tôi là thiếu gia nên chuyện này cho dù chú ấy cũng không vui lắm, cũng không thể làm trái ý của tôi.

Hàn Khôn nói lát nữa sẽ bảo người cài đặt lại điện thoại của tôi, để tôi quen thuộc hơn với các mối quan hệ xã hội ở thành phố Thông. Dù sao sớm muộn gì tôi cũng thừa kế sản nghiệp của Tuấn Nhiên, những việc này đều phải hiểu rõ.

Sau khi hứa với chú ấy, tôi cúp điện thoại đồng thời bấm gọi số máy khác.

Nói thật trước khi gọi đến số máy này, tôi rất do dự.

Bố mẹ tôi qua đời lâu vậy rồi, trong lòng tôi giống như có một vết sẹo, động vào sẽ rất đau. Thường này tôi không chú tâm nghĩ về việc này, đừng nói đến việc đi điều tra.

Những cũng không biết tại sao, một câu nói lỡ lời của Triệu Cung Minh lại khiến tôi như bị mê muội vậy. Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Tiếp theo tôi phải tìm đến người này, cũng là bạn học cấp ba của tôi. Nói dễ nghe hơn thì cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi thời cấp ba, cũng là bạn cùng bàn của tôi.

Cậu ấy tên là Hạ Cát Hoài, gia cảnh cũng không khá giả, học hành cũng không ra gì. Nghe nói sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu ấy không thi đại học. Sau đó quyết tâm học lại, thi vào trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp làm cảnh sát ở đồn cảnh sát khu Kim An, thành phố Thông.

Tên này nổi tiếng làm gì cũng không nên hồn, ăn gì cũng không để thừa, nhưng có một ưu điểm là tính tình tốt. Năm xưa khi cả lớp đều coi thường tôi, chỉ có cậu ấy nói chuyện với tôi.

Sau khi tôi nhập ngũ cũng ít liên lạc với cậu ấy, nhưng ngày lễ ngày tết đều gọi điện hỏi thăm nhau. Lần này về thành phố Thông tôi chưa kịp liên lạc với cậu ấy.

Tôi và cậu ấy nói chuyện một hồi tôi liền đi vào vấn đề chính, nhờ cậu ấy giúp tôi lấy hồ sơ tai nạn xe hơi của bố tôi năm đó từ chỗ cảnh sát giao thông.

Tôi muốn xác nhận rằng có phải Triệu Cung Minh lỡ lời hay không.

Giọng nói của Hạ Cát Hoài ở đầu dây bên kia vang lên, bảo tôi yên tâm, chuyện này cứ giao cho cậu ấy.

Nửa tiếng sau, khi tôi đang cùng Lâm Phương ra ngoài ăn cơm trưa, cậu ấy lại gọi điện đến.

“ Sao rồi?”

“ Cậu tìm địa điểm đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, chuyện này lạ lắm.”

“ Chuyện gì thế?”

“ Bộ hồ sơ đó tôi không có tư cách để đọc, là tài liệu bảo mật. Không phải cậu nói là một vụ tai nạn giao thông bình thường sao?

Người anh em à, cậu đừng lừa tôi đấy.”

“ Gậu nói gì cơ?”

Tôi thất thanh hét lên.

“ Gặp nhau rồi nói, trong điện thoại không thể nói rõ được.” Sắc mặt tôi nhìn có vẻ rất bình tĩnh những lồng ngực tôi đang nhảy nhót điên cuồng, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi miệng.

Hạ Cát Hoài rất thận trọng, không chịu nói trong điện thoại, nhất định phải gặp mặt nói chuyện.

“ Vậy trưa nay cậu rảnh không?

Vừa khéo chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau, tôi cũng nên mời cậu ăn một bữa rồi.”

“ Cái thằng này, phát tài rồi hả, hào phóng thế. Nói cho cậu biết, đừng lừa tôi đến mấy hàng quán vỉa hè. Nếu không có tổ yến, bào ngư, vi cá mập tôi quyết không mở miệng nói chữ nào.”

“ Haha, cậu càng ngày càng kén ăn nhỉ.

Được, hôm nay sẽ cho cậu toại nguyện, cậu chọn nhà hàng đi!”

“ Vậy đến Tụ Xuân Viên đi.”

“ Được, gặp nhau rồi nói.” Tụ Xuân Viên lại càng tốt, chẳng khác gì tiền của tôi chạy ra khỏi ví cuối cùng vẫn về lại ví của mình, không lỗ đâu, hehe.

Tôi muốn đưa Lâm Phương đi cùng, để cô ấy ở lại một mình tôi không yên tâm chút nào. Nhưng lúc này Lâm Khang lại có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Lâm Phương.

“ Chị, ca phẫu thuật của bố là chuyện lớn, phí phẫu thuật một trăm bảy mươi triệu còn chưa nộp đấy. Chị đi rồi ai nộp tiền chứ?”

Lâm Phương giận đến nỗi mặt tái bệch ra, quay đầu lại muốn chửi người. Tôi bèn nắm lấy bả vai cô ấy, khẽ nói: “ Trước tiên cô không nên xung đột với họ, chờ trưa này tôi giải quyết xong việc sẽ đi rút tiền nộp tiền viện phí cho cô.

Chờ tôi về nhé.” Lâm Phương nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ rồi nói: “ Được, vậy cậu đi đi, tôi chờ cậu về. Cậu nhất định phải quay về đấy.” Trong lòng tôi bỗng chốc trở nên ấp áp, nghiêm túc trả lời: “ Được, tôi sẽ về nhanh thôi.” Lâm Khang không ưa tôi lắm nhưng cũng không làm gì được tôi. Cũng không dám động tay động chân với tôi, chỉ đành khó chịu lẩm bẩm trong miệng.

Tôi gọi điện trước cho Tụ Xuân Viên, sắp xếp một phòng to nhất rồi bảo họ chuẩn bị đồ ăn dựa theo tiểu chuẩn cao nhất.

Tụ Xuân Viên chỉ có một giám đốc quen biết tôi, tôi đã gọi điện chào hỏi trước bảo ông ấy đừng để lộ thân phận của tôi.

“ Trương Siêu, là cậu thật sao?”

Tôi ngồi trong phòng ăn đang suy tư đột

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK