• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27 Hiểu lâm.

Cho dù tôi bực mình cũng không làm gì được Sở Tiêu Tiêu, chuyện này tôi chỉ có thể cho qua như thế thôi. Dù sao nếu Lâm Phương thích tôi, tỏ tình chậm vài ngày cũng không lỡ mất gì cả. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình, còn tỏ tình với nữ thần của tôi nên tôi phải chuẩn bị thật kĩ.

Cửa thang máy vừa mở ra, trước mắt tôi đen kịt lại, đèn ở hành lang đều vụt tắt hết, chỉ có đèn báo động màu xanh đang nháy sáng.

Chắc là bị cháy hai bóng đèn rồi, khu này không phải là khu cao cấp nên thường có những chuyện như vậy.

Lúc này Lâm Phương đang ở dưới nhà, còn chưa quay lại. Sở Tiêu Tiêu không có chìa khóa mở cửa chỉ đành đứng ở ngoài cửa chờ Lâm Phương.

Tôi bật đèn nhà mình lên, đèn vẫn sáng, xem ra không phải nguồn điện có vấn đề nên không cần lo lắng.

“ Này, này, cậu, cậu để tôi đứng một mình ở ngoài hành lang thế này à?”

Sở Tiêu Tiêu đột nhiên nắm lấy lưng áo tôi, vừa run rẩy vừa hỏi.

Tôi quay đầu lại nhìn, một bên mặt của cô ta bị bố đánh cho sưng vù lên, một bên thì sợ đến nỗi trắng bệch ra, xem ra không dám đâu.

Tôi giả vờ ngốc nghếch hỏi: “ Đúng thế, không thì sao?”

“ Cậu, cậu, cậu không mời tôi vào nhà ngồi chơi à?”

“ Ha ha, không dám đâu. Chúng ta không phải là bạn bè, hơn nữa hồi nãy cô còn lén ghi âm lời tôi nói, muốn tố cáo tôi với Lâm Phương mà. Chúng ta bớt qua lại thì tốt hơn.” Nói xong, tôi đẩy cánh cửa lại, Sở Tiêu Tiêu sợ hãi, một tay nắm lấy cánh cửa, mếu máo cầu xin tôi: “ Vậy, vậy thì chờ một lát, Lâm Phương về rồi cậu hẳn đóng cửa được không?

Tôi, tôi hơi sợ.” Tôi không thèm để ý đến cố ta, dứt khoát đóng cửa lại, bên ngoài cửa vọng vào tiếng chửi rửa đạp cửa của Tiêu Tiêu Cô ta chửi tôi, tôi cũng sẽ không giận, nhìn cô ta như thế trong lòng tôi càng cảm thấy thoải mái.

Chờ Sở Tiêu Tiêu chửi một lúc, tôi nhịn cười ho nhẹ một tiếng: “ Cô đừng quên đơn đặt hàng của Tuấn Nhiên tại sao lại mất” Tiếng chửi hét ngoài cửa đột nhiên ngưng lại, tôi nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa, thấy Sở Tiêu Tiêu đang vừa cắn môi vừa giãm chân, tức đến nỗi rơi cả nước mắt.

Đó là do cô ta đáng đời! Tôi sẽ không đồng cảm với cô ta đâu.

Nhưng mà nói thật, tôi không phải cố ý báo thù cô ta. Bây giờ mới tám giờ hơn, ngoài hành lang không có đèn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, Lâm Phương sắp về rồi, Sở Tiêu Tiêu cùng lắm cũng chỉ chờ tầm mười mấy phút nữa thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Ngày hôm nay đi rất nhiều nơi, đánh nhau một trận ở Tụ Xuân Viên, cả người ướt đẫm mồ hôi. Tôi bèn cởi quần áo ra, đi vào phòng tắm tắm một cái thật thoải mái.

Thái độ hôm nay của Lâm Phương có chút khác lạ, tôi không biết cô ấy có ý gì nhưng tôi luôn cảm thấy dường như cô ấy đã có cái nhìn tốt về tôi.

Thật ra quan hệ giữa tôi và Lâm Phương bây giờ có chút mập mờ, như chọc thủng một lỗ trên giấy dán cửa sổ vậy.

Thật không ngờ sẽ có một ngày tôi có được nữ thần trong thời cấp ba của tôi, đời người thật kỳ diệu. Tôi của mấy năm trước sao có thể nghĩ tới ngày hôm nay chứ?

Tắm xong tôi nằm lên giường định xem tivi một lát, nhưng vừa nằm xuống liền bật dậy ngay.

Tuy là nói hù dọa Sở Tiêu Tiêu một trận, nhưng cũng không cần dọa chết cô ta.

Tôi kéo cửa ra, muốn xem xem Sở Tiêu Tiêu có bị dọa cho tè ra quần không, tiện thể xem xem Lâm Phương đã về chưa. Ai ngờ vừa mở cửa ra, tôi thấy trong bóng tối Sở Tiêu Tiêu đang ra sức giấy giụa, cô ta bị một bóng đen bịt miệng lại và kéo vào hành lang.

Vì không có đèn nên hành lang rất tối, người bình thường chắc chắn sẽ không nhìn thấy được bóng người.

Tôi có thể nhìn sơ sơ bóng dáng của người này, nhưng không nhìn thấy mặt hắn. Người này bị ánh sáng đột nhiên lóe ra từ nhà tôi làm chói mắt, hắn lập tức nhắm mắt lại.

Sở Tiêu tiêu nhân lúc hắn ta mất cảnh giác, nắm lấy lòng bàn tay anh ta rồi cắn một cái.

Hắn ta khó chịu hừ một tiếng nhưng không bỏ tay ra, ngược lại còn lấy cánh tay chặn lấy cổ họng Sở Tiêu Tiêu, định siết cổ cô ta đến chết.

“ Dừng tay lại!” Tôi hét lên một tiếng, không thể bỏ mặc nữa, tôi không suy nghĩ gì thêm, tiện tay ném đồ vật trong tay tôi vào đầu tên đó.

Đến khi màn hình trên cái đồ vật bị vứt đi đó lóe sáng, tạo thành một hình vòng cung trên không trung, tôi mới phát hiện ra đó là điện thoại của tôi! Tôi không để tâm nữa, lúc này cứu người mới là quan trọng nhất! Điện thoại ném rất chuẩn, vừa khéo ném trúng đầu tên kia, cú ném này đau hơn cú cắn của Sở Tiêu Tiêu nhiều. Hắn bị choáng một cái, rồi buông Sở Tiêu Tiêu ra.

“ Chạy nhanh lên!” Tôi hét lên, Sở Tiêu Tiêu thở hổn hển, may mà cô ta còn có sức nên cô gắng bò từ dưới đất lên.

Tên kia còn đòi đuổi theo, tôi nhanh chân xông đá một cú vào ngực hắn ta.

Người đã từng huấn luyện trong quân đội như chúng tôi, một cú đá có thể làm thủng bờ tường được. Nếu là người bình thường cũng có thể chết bởi cú đá của tôi.

Cả người hắn bay xa một đoạn, đụng vào bờ tường rồi bật ra lại, hắn năm bất động dưới đất.

Tôi quay lại nhìn Sở Tiêu Tiêu rồi nói: “ Đưa điện thoại cho tôi.” Sở Tiêu Tiêu đang rất sợ hãi, đến nỗi không kịp phản ứng lại, tôi vội hét lên một tiếng: “ Điện thoại! Bật đèn pin lên!” Lúc này cô ta mới phản ứng được, vội bậy đèn pin điện thoại lên rồi đưa cho tôi. Người dưới đất định bỏ chạy, chắc là đau quá nên gắng gượng mấy lần cũng không đứng dậy nổi.

Tôi đoán rằng tên này là người của Trần Ngọc Châu hoặc Lâm Khang, tôi biết bọn chúng đang có kế hoạch ra tay với Lâm Phương.

Nhưng lúc nãy khi tôi đá trúng hắn thì mới biết tên này chắc chắn là người từng luyện võ. Cho dù bị tôi đá trúng nhưng hắn đã khôn khéo dùng sức chống đỡ nếu không hắn đã bị tôi đá chết tại chỗ rồi.

Tôi cầm điện thoại chụp ảnh rồi nắm lấy tóc hắn, bắt hắn ngẩng đầu lên. Đây là một người đàn ông Đông Nam Á, gò má rất cao với nước da ngăm.

“Nói, ai phái mày đến đây?”

Tôi cắn răng hỏi hắn.

Nếu không may mắn, hôm nay người gặp xui xẻo là Lâm Phương rồi! Vừa nghĩ đến việc tên này muốn làm hại Lâm Phương là tôi hận không thể lột da hắn ra.

Không ngờ tên này hét lên, nói một tràng tiếng nước ngoài, Sở Tiêu Tiêu xông lên hỏi: “ Hắn nói tiếng vùng nào thế?”

Tôi nói: “ là Tiếng Việt, hắn nói là hiểu lầm. Hắn tưởng cô là bạn gái đã bỏ trốn của hắn nên muốn bắt cô về.”

“ Không thể nào, hắn nói dối!” Tôi gật gật đầu rồi nói: “ Đương nhiên tôi biết hắn đang nói dối.” Người kia nhìn chăm chằm vào mặt tôi, không biết tôi sẽ làm gì với hắn, biểu cảm trên khuôn mặt rất phức tạp.

Tôi nói bằng Tiếng Việt: “ Người thuê mày là ai?”

Vừa nghe thấy câu này, mặt hắn đột nhiên biến sắc, lắp ba lắp bắp hỏi: “ Sao anh lại biết, không, anh đang nói gì thế?”

Tôi cười lạnh rồi nói: “ Tao không nhiều lời với mày, nói cho tao biết là ai thuê mày đến đấy. Tao có hàng vạn cách để bắt mày nói thật.” Hắn biết không giấu được nữa, cắn răng không nói câu gì, tôi móc ra một con dao trong túi áo, dí sát vào ngón tay hắn và nói: “ Cứ mỗi phút tao sẽ cắt đứt một ngón tay của mày. Mày không nói thật thì để lại mười ngón tay ở Trung Quốc đi”

“ Không, tôi không dám, AAAI” Hắn trợn tròn mắt không dám tin, nhìn vào bàn tay đầy máu của mình, tôi nói tiếp: “Mày có cơ hội mười phút.”

“ Tôi không biết anh đang nói gì cả.” Tôi dí sát vào ngón tay thứ hai của hắn, nói: “ Nghĩ cho kĩ rồi nói!”

“ Là, là Trần, tôi chỉ biết anh ta họ Trần, tài khoản chuyển tiền tên là Trần Ngọc Châu.” Sở Tiêu Tiêu không hiểu Tiếng Việt nhưng có lẽ cô ta nghe hiểu chữ Trần này, im phăng phắc không nói gì, suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi tôi: “ Trần Ngọc Châu ư?

Sao anh ta có thể như thế chứ…

không thể nào.” Người Việt Nam kia lắp ba lắp bắp nói bằng Tiếng Trung: “ Anh ta bảo tôi bắt cóc một người phụ nữ, còn lại tôi không biết gì hết” Đầu óc tôi đột nhiên đau nhói, cơn giận đã lên tận đỉnh đầu rồi, tôi cầm dao đứng dậy, nói với Sở Tiêu Tiêu: “ Đi, đi tìm Trần Ngọc Châu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK