• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9

Lưu Hổ bò lổm ngổm từ dưới đất lên, cầm gậy muốn xông tới cứu Trần Ngọc Châu, nhưng hắn lại không dám tới gần.

Chỉ đành cầm lấy gậy đứng ở phía sau hét lên: “ Trương Siêu, mày biết điều chút đi, thả đại ca tao ra.” Tôi quay đầu lại, hốc mắt đỏ ngầu, nói rõ rừng từng chữ một: “ Lưu Hổ, món nợ của chúng ta từ từ tính.” Đương nhiên tôi sẽ không đánh Lưu Hổ bị thương. Dù sao trên vai tôi từng đeo huy hiệu quân nhân, quy củ trong quân đội đã ngấm sau vào trái tim tôi. Cho dù đã nghỉ tôi cũng sẽ không làm càn.

Hôm nay Trần Ngọc Châu bị bế mặt trước Lâm Phương, vì biết tôi không dám động đến hắn, liền hạ quyết tâm lấy lại chút thể diện.

“ Hôm nay mày dám động đến một sợi tóc của tao, sau này thành phố Thông không có nơi cho mày dung thân nữa đâu. Cũng đừng hòng ra khỏi KTV này.” Tôi không nói gì cả, thả hắn ta ra. Trần Ngọc Châu tưởng tôi sợ hắn, càng láo xược hơn, chỉnh lại cổ áo rồi nói: “ Mẹ mày,…

Hắn còn chưa nói xong, tôi cầm chai rượu lên đập vào đầu hắn ra. Trần Ngọc Châu đâu ngờ tôi sẽ làm vậy, bị dọa cho hồn bay phách tán, mặt tái bệch như xác chết, ngã nhào xuống ghế sofa như một đống bùn nhão. Đũng quần nóng lên, hắn bị dọa cho tè ra cả quần.

Nhưng chai rượu chưa đập trúng hắn, cách đầu hắn khoảng một centimet.

đầu mới biết được là tôi dọa hắn. Nhưng đã quá muộn, hắn không còn chút thể diện nào nữa rồi.

Tôi vỗ tay và nhìn xung quanh một vòng, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều lùi ra sau một bước.

“ Được rồi, tôi đi đây, sau này chỉ cần mấy người đừng gây rắc rối cho tôi, chúng ta chắc sẽ không gặp nhau nữa.

Dù sao chúng ta cũng không phải là người cùng đẳng cấp” Tôi cười rồi nói : “ Sở Tiêu Tiêu.” Sở Tiêu tiêu đã bị dọa cho tái mặt, toàn thân như mơ hồ. Trong những vụ đánh nhau của học sinh, chưa từng gặp trường hợp như vậy.

Tôi đang định nói thì Lâm Phương kéo †ay áo tôi: “Cậu đừng làm khó Tiêu Tiêu nữa.” Trái tìm tôi lập tức mềm nhũữn ra, tôi nheo mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu và nói: ” Công ty kia của cô cũng đừng chuẩn bị nữa, Tuấn Nhiên sẽ không hợp tác đâu.

Lâm Phương, chúng ta đi thôi.” Lâm Phương đi ra khỏi phòng nhưng người vẫn đang rất mơ hồ, sắc mặt rất lo lắng: “ Lần này cậu gây ra chuyện lớn rồi, chúng ta đi nhanh lên. Trần Ngọc Châu sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, làm sao bây giờ. Cậu đi nhanh đi, tôi sẽ đi cầu xin Tiêu Tiêu, tôi và Tiêu Tiêu là bạn thân mà” Vốn dĩ tôi muốn nói không cần lo lắng, bọn này có bao nhiêu tên tôi cũng không sợ. Nhưng nhìn thấy gương mặt đang lo lắng cho tôi, cảm thấy thật dễ chịu, không nhịn được nên muốn nghe thêm vài câu, tôi bèn chọc cô ấy.

“ Nếu tôi bị đánh thật, cô giúp tôi xin phép Lục tổng nhé” Tôi cười tít mắt nói.

Lâm Phương sốt ruột nhảy cẩng lên: “ Là lúc nào rồi mà cậu còn đùa hải” Tôi tỉ mỉ nghe ngóng tiếng bước chân xung quanh, sau đó ôm lấy eo Lâm Phương, rẽ vào một con đường khác, Lâm Phương hỏi tôi làm sao thế? Tôi nói: “ Cô và Sở Tiêu Tiêu là bạn thân thật à? Hay là chỉ một mình cô cho là thế.” “ Thật mà, thật ra con người cô ấy rất tốt, chỉ là tính tình có chút kì lạ.” Tôi cười nhạt rồi nói: “ Cũng được, vậy chúng ta thử xem nhé.” “ Cậu muốn thử cái gì?” Cô ấy vừa nói xong, cuối hành lang xuất hiện một đoàn người, tôi ước chừng khoảng bảy người, khiến hành lang chật hẹp trở nên càng chật hơn, bọn họ xông về phía tôi.

Tôi đẩy Lâm Phương ra phía sau để bảo vệ cô ấy rồi hỏi: “ Mấy người là người của Sở Tiêu Tiêu hay là Trần Ngọc Châu?” Thủ lĩnh là một tên cắt tóc đầu đinh, vai phải xăm hình một con rồng vượt sông, hắn ta nhếch mép, nụ cười để lộ một hàm răng vàng khè: “ Anh Châu bảo bọn tao đến gặp mày.” Tôi thở dài một hơi: “ Xem ra Sở Tiêu Tiêu cũng được coi là bạn của cô đấy.” Nếu Sở Tiêu Tiêu vì thể diện mà kêu người đánh tôi và Lâm Phương thì bạn bè con khỉ gì.

Lâm Phương sợ hãi, nghẹn ngào nói: “ Bọn họ đông quá, chúng ta không đánh được đâu, báo cảnh sát đi.” Tôi nói: “ Để tôi nói chuyện với chúng.” “ Nói chuyện ư?” Lâm phương sốt ruột sắp rớt cả nước mắt, cầm điện thoại bấm 110 ( số điện thoại cảnh sát ở Trung Quốc), tôi giữ tay cô ấy lại, cười rồi lắc đầu. Nói với tên đầu định kia: Cậu là bảo kê ở đây hay là khách ?” Thật ra loại người này vừa nhìn đã biết là côn đồ, chắc chắn là bảo kê ở hộp đêm, KTV nào cũng nuôi không ít loại người này.

‘Tên răng vàng lôi gậy sắt ra, ngẩng mặt lên nhìn tôi bằng lỗ mũi: “ Mày gây gắc rối ở hộp đêm bọn tao, mày nghĩ bọn tao chết hết rồi hả?” “ Nói như vậy có nghĩa mấy người là bảo kê à?” Lưu Hổ hét lên một tiếng Anh Long, rồi nói: “ Anh Long à, đây là thằng nhãi phá đám, đừng để hắn chạy thoát!” Tôi nói: “ Cậu là bảo kê, chắc chắn có số điện thoại của Hàn Khôn, trước khi cậu ra tay thì gọi điện hỏi Hàn Khôn đi. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, tôi tên Trương Siêu.” Lưu Hổ chửi rủa: “ Mẹ mày, đến lúc này mà còn giả vờ giả vịt” Nhưng tên răng vàng lại chần chừ, lẩm bẩm một tiếng: “ Mày, sao mày biết tên của ông chủ tao?” Trần Ngọc Châu không còn mặt mũi nào để nói chuyện nữa, chỉ còn lại tên cáo đội lốt cọp Lưu Hổ này, hắn nói: “ Anh Long, anh đừng nghe hắn nói, thay chúng tôi dạy cho hắn một bài học, có chuyện gì anh Châu sẽ chịu trách nhiệm.” ‘Tên răng vàng không dễ dàng bị lừa như vậy, hắn nói: “ Tao có sức để gọi một cuộc điện thoại.” Nói xong hắn bấm số gọi cho Hàn Khôn.

“ Anh Khôn à, em là Tiểu Long đây. Hộp đêm của chúng ta, vâng ạ, xảy ra chút chuyện. Có một tên là Trương gì gì đó, thằng nhãi Trương Siêu, nói tên của anh… Vâng, Vâng. Em sai rồi ạ, anh Khôn, em…vâng ạ.” Sau khi cúp điện thoại của Hàn Khôn, sắc mặt tên răng vàng tái mét, ánh mắt nhìn tôi như con dao vậy.

Lâm Phương bị dọa cho khiếp vía, cứ kéo tay áo tôi mãi.

Thuộc hạ của tên răng vàng hỏi hắn có chuyện gì, tên răng vàng trợn mặt sau đó đi về phía tôi.

“Trương Siêu ư?” Tôi gật gật đầu.

Lưu Hổ thấy sắc mặt tên răng vàng kì lạ, bèn xông lên chỉ vào mặt tôi chửi: “ Anh Long, đừng tha cho thằng nhãi này.

Hắn ta vừa nói xong, tên răng vàng cho hắn một bạt tai, rất vang dội và rất mạnh tay. Rồi nắm lấy Lưu Hổ quay một vòng.

Trần Ngọc Châu cũng ngẩn người ra, vội vã trốn về phía sau, nhân lúc hỗn loạn đi ra khỏi đám người đó.

Tôi cũng không cản hắn lại, dù sao tôi cũng không thể đánh hắn hơn nữa hôm này hắn tè ướt hết quần, chuyện này đã đủ khiến hắn trở thành trò cười trong giới nhà giàu rồi.

“ Long, anh Long…” Lưu Hổ ôm lấy mặt, vừa nói xong, tên răng vàng lại tát hắn thêm một cái nữa.

Sau đó, không để Lưu Hổ nói gì thêm, †ên răng vàng nhanh như quạt điện, trái phải đánh tới tấp, mặt Lưu Hổ giống như con quay, hơn nữa không ai dám đánh lại.

Tên răng vàng nói: “ Mẹ nó, bọn mày muốn đoạn tử tuyệt tôn hả. Địa bàn của †ao mà cũng dám đến gây chuyện, còn dám dở trò này, muốn chết hải”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK