• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15 Bác Triệu

“ Tôi thật không ngờ con trai Trương Tuấn lớn vậy rồi. Tôi còn nhớ lúc nhỏ cậu được tiểu Tuấn ôm trong lòng, mới lớn chừng đấy, chắc chưa đầy một tuổi đâu, thời gian trôi qua nhanh thật. Tiểu Trì, rót giùm tôi hai cốc nước.

Thư kí gật đầu, trước khi rời đi còn giúp chúng tôi đóng cửa phòng làm việc lại.

Triệu Minh Cung vui mừng khôn xiết, nhìn chăm chằm tôi từ trên xuống dưới, tôi bị ông ấy nhìn đến nỗi có chút ngại ngùng. Ánh mắt này, giống như tôi là đứa con trai ruột xa cách nhiều năm của ông ấy vậy.

“ Viện trưởng Triệu, chú quen bố cháu à?”

“ Đừng gọi tôi là viện trưởng Triệu nữa, nếu cậu không chê thì gọi tôi một tiếng bác đi. Cậu ngồi đi, tôi và bố cậu hơn cả quen biết nữa, bố cậu là đàn em khóa dưới của tôi đấy! Chúng tôi đều tốt nghiệp trường đại học Y khoa thủ đô, tôi lớn hơn bố cậu sáu khóa. Sau khi tốt nghiệp quay về thành phố Thông, tôi làm bác sỹ, bố cậu đầu óc nhanh nhạy hơn nên làm kinh doanh. Nếu cậu ấy không đắc tội với nhóm người kia, bây giờ cậu ấy…

Haizz, trôi qua nhiều năm vậy rồi, tôi còn nhắc chuyện này làm gì cơ chứ?”

“ Đắc tội?

Đắc tội với ai?”

Tôi nghi ngờ gặng hỏi, không phải bố mẹ tôi say rượu lái xe nên mới xảy ra chuyện ư, lẽ nào có lí do khác?

Chuyện bố mẹ tôi đều do cô tôi kể cho tôi nghe. Khi họ xảy ra chuyện tôi còn quá nhỏ, chưa hiểu gì cả, đến công văn kết án của tòa án gửi đến tôi cũng không hiểu được bao nhiêu.

Nhưng ngoài cô tôi ra, những người họ hàng khác cũng đưa ra lí do thoái thác như thế, cũng không thể là cô tôi thông đồng với họ để lừa tôi.

Triệu Cung Minh biết đã nhỡ lời, ngại ngùng hỏi: “ Cậu, lẽ nào cậu không biết ư?

Trên cương vị là một trinh sát viên đã nghĩ hưu, trong quân ngũ tôi đã học được nhiều cách để bẫy người khác, tôi dễ dàng để moi tin tức từ miệng Triệu Cung Minh. Nhưng tôi không muốn dùng cách này với ông ấy, vì những thứ này đều dùng để đối phó với quân địch mà ông ấy là bạn của bố tôi. Huống hồ ông ấy vừa mới giúp đỡ tôi và Lâm Phương, trong lòng tôi rất kính trọng ông ấy, không muốn đối phó với ông ấy như Vậy.

“ Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Triệu Minh Cung dụi dụi mũi rồi nói: “ Tiểu Siêu, việc này thật ra cũng không có gì. Năm xưa những người kinh doanh ai mà không có kẻ thù chứ?

Bố cậu kinh doanh rất lớn, không ít người trong thành phố Thông ghét ông ấy. Tại tôi không nói rõ với cậu, thật ra kẻ thù cũng có mấy người nhưng không hề liên quan đến cái chết của bố cậu.” Tôi không phải kẻ ngốc, mà cho dù là kẻ ngốc cũng nghe ra được ông ấy đang cố giấu tôi. Nếu thật sự không có liên quan gì thì tại sao ông ấy đột nhiên nhắc đến chuyện này?

Nhiều năm nay tôi chưa từng hoài nghi về cái chết của bố mẹ tôi. Bởi vì cô tôi nói bố mẹ tôi tự hại chết bản thân mình, đồng thời cũng hại chết dượng tôi nên bà ấy rất căm ghét tôi. Nhiều năm nay, cái gì cũng có thể là giả nhưng lòng căm hận của cô tôi đối với tôi là thật. Nếu không phải hận tôi đến tột cùng thì bà ấy sẽ không dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người đó nhìn tôi.

Triệu Cung Minh thật sự không định nói cho tôi biết, e là nếu tôi tiếp tục truy hỏi ông ấy cũng sẽ nói vài ba câu cho có lệ mà thôi.

Tôi chỉ đành thở dài một hơi, vẻ mặt lộ rõ sự xót thương, trong một hồi lâu tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng. “ Bác Triệu, lúc nãy bác nhờ cháu giúp việc gì thế ạ?

Nếu có thể giúp được cháu quyết không chối từ.” Triệu Minh Cung đang cố gắng để chuyển sang chủ đề khác, vừa nghe tôi hỏi lập tức nói: “ Tiểu Trương, nghe Hàn Khôn nói cậu đã từng đi lính, chắc tài nghệ cũng được lắm chứ.”

“ Cũng tạm ạ, hồi đi lính cháu có luyện tán thủ, bác Triệu hỏi cháu việc này không phải là muốn mời cháu làm vệ sĩ chứ, haha.” Tôi không do dự trả lời, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện của bố tôi, tôi cứ cảm thấy đó không phải là một sự trùng hợp. Triệu Minh Cung sẽ không buột miệng nói ra như thế đâu, đằng sau nhất định có ẩn tình khác. Nhưng Hàn Khôn từ trước đến nay chưa từng nói với tôi chuyện này.

Vốn dĩ tôi chỉ nói đùa thôi, không ngờ Triệu Minh Cung lại nói: “ Haizz, bác Triệu có một đứa con trai duy nhất, tên là Triệu Tử Thâm, bây giờ là bác sỹ khoa ngoại lồng ngực, sắp chuyển sang khoa tim mạch rồi. Gần đây bệnh viện đang bầu chọn nhiệm kì mới, tôi đã lớn tuổi rồi, nên về hưu rồi.”

“ Đây là chuyện tốt mà, bác Triệu cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.”

“ Haha, tôi thì không sao nhưng cấp dưới thì nóng ruột rồi, họ đang mong tôi về hưu để đưa người của mình lên làm viện trưởng. Ứng cử viên mới lên làm viện trưởng đã được quyết định rồi nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay tôi. Đế vương vô tội, người tài giỏi có công thì bị khép tội, cả đời này tôi không đắc tội với ai, đến lúc chấm dứt rồi còn phải dấn mình vào cuộc tranh chấp này.” Tôi cuối cùng cũng hiểu ra: “ Bác Triệu, bác muốn cháu bảo vệ an toàn cho bác sao?”

Địa vị như Triệu Minh Cung, muốn đường đường chính chính lật đổ ông ấy cũng không dễ dàng gì nhưng nếu có người chơi đểu ông ấy thì khó mà đề phòng được.

Triệu Minh Cung nặng nề gật đầu nói: “ Cũng gần như thế, nhưng không phải bảo vệ tôi mà là bảo vệ Tử Thâm. Mấy người này sẽ không dám động thủ với tôi đâu, tính khí của tôi họ đều biết, dám ép tôi tôi sẽ khiến họ mất cả chì lẫn chài. Nhưng Tử Thâm là con trai duy nhất của tôi, nếu nó có mệnh hệ gì tôi thật không dám nghĩ tới. Tiểu Siêu à, tôi biết dựa vào địa vị hiện giờ của cậu bảo cậu làm việc này thì thiệt thòi cho cậu quá. Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cậu phù hợp nhất. Bố Lâm Phương nhập viện, thời gian này cậu cũng đến bệnh viện thường xuyên. Chỉ cần kết thúc nhiệm kì bầu chọn viện trưởng mới thì mọi thứ sẽ an toàn, không mất quá nhiều thời gian đâu. Tôi cũng đã nghĩ sẽ thuê vệ sĩ cho Tử Thâm, haizz, tiếc là thằng nhóc này rất bướng bỉnh, nói gì cũng không chịu, việc gì cũng làm trái ý tôi. Tôi chỉ có thể nhờ cậy vào cậu thôi.

Chỉ cần cậu giúp tôi việc này, sau này việc gì cần đến bác Triệu cậu cứ nói Việc này thì không rắc rối gì, vừa hay Triệu Tử Thâm và bố Lâm Phương cùng chung một khoa. Bố Lâm Phương sắp phẫu thuật rồi, chắc chắn cô ấy sẽ xin nghỉ để đến chăm sóc bố, đến lúc đó tất nhiên tôi phải đi cùng cô ấy đến đây.

“ Bác Triệu, bác nói gì thế ạ, việc này dễ như trở bàn tay. Nếu cháu đoán không nhầm thì ứng cử viên trong đợt bầu chọn nhiệm kì mới này có người nhà Trần Ngọc Châu đúng không. Cho nên bác mới nói với cháu, giúp chú cũng là giúp bản thân cháu.”

“ Haha, thằng nhóc này thông minh đấy.

Đúng thế, Trần Hàn – chú của Trần Ngọc Châu là một trong những ứng cử viên lần này. Haizz, cậu ấy có lẽ là một trong những người có khả năng uy hiếp Tử Thâm nhất, nhà họ Trần vừa có tiền vừa có thế lực, vô cùng bá đạo, nên chú mới không yên tâm.”

“ Có cháu ở đây, chú yên tâm đi ạ. Kẻ thù của bạn chính là kẻ thù, bạn của kẻ thù chính là kẻ thù. Cháu sợ Trần Hàn sẽ thông đồng với người khác, đến lúc đó khó mà đề phòng được. Chú Triệu à, ngoài Trần Hàn ra chú còn có kẻ thù nào khác không?

Nếu có chú nhất định phải nói cho cháu biết, để cháu đề phòng, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.”

“ Kẻ thù à, quả thực là có một người nhưng hắn đã đi khỏi đây rồi. Hơn nữa đã nhiều năm trôi qua vậy rồi.”

“ Người ấy tên là gì?”

Tôi kiềm chế sự kích động hỏi, “ Cháu cũng là vì sự an toàn của Tử Thâm.” Vốn dĩ Triệu Minh Cung không muốn nhắc đến nhưng bị tôi hỏi như thế ông ấy chần chừ một lúc rồi nói: “ Người này tên là Khương Minh, khi còn trẻ là đối thủ của tôi. Nhưng hắn đã rời khỏi thành phố này lâu rồi, cậu không cần quá lo lắng đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK