• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21 Sự lửa dõi của Lãm Phương.

“Trương Siêu, cậu tha cho tôi đi, tôi có thể giúp cậu theo đuổi Lâm Phương! Tôi biết cậu thích cô ấy.” Lưu Hổ bị A Long lôi đi nhưng vẫn không chịu từ bỏ, hắn vùng vẫy như cá mắc cạn.

Tôi chắc chắn sẽ không tin những lời nhảm nhí của hắn, tên này là tên ngốc mà tôi khinh thường nhất thời học cấp ba.

“ Trương Siêu, cậu tin tôi đi, tôi đã từng giúp Trần Ngọc Châu theo đuổi được Lâm Phương đói”

“ Chờ chút!” A Long dừng lại, chờ tôi đuổi kịp đến chỗ anh ta.

“ Mày nói gì?

Lâm Phương và Trần Ngọc Châu từng ở bên nhau ư?”

Chuyện này không thể nào, nếu bọn họ ở bên nhau thật thì sao Trần Ngọc Châu còn trăm phương ngàn kế nghĩ cách để ngủ với Lâm Phương chứ.

“ Đúng vậy, là do tôi giúp. Tin tôi đi, nhất định tôi có thể giúp cậu theo đuổi được Lâm Phương.”

“ Nhảm nhí, thái độ của Lâm Phương với Trần Ngọc Châu giống yêu nhau ư?”

Tôi lạnh lùng hỏi vặn lại.

“ Tôi thề với ông trời lời tôi nói là sự thật.

Trần Ngọc Châu đã cho Lâm Phương năm mươi vạn hơn, nếu không phải yêu nhau Trần Ngọc Châu sẽ cho cô ta ư?

Hai người họ vốn dĩ đã ở bên nhau rồi, nhưng Lâm Phương trốn tránh không cho Trần Ngọc Châu đụng vào người cô ta. Nếu cậu tốn hơn một tỷ bảy mà bạn gái không cho cậu đụng vào, cậu có thể không sốt ruột ư?”

Tôi nghe thấy người khác sỉ nhục Lâm Phương, tôi quát mắng: “ Nếu điều mày nói là thật thì rõ ràng Trần Ngọc Châu là thằng ngốc, sao có thể nói là mày giúp hắn theo đuổi được Lâm Phương chứ?”

“ Lời tôi nói đều là thật! Người phụ nữ Lâm Phương này, có thể có được con người cô ta là được rồi, không lẽ cậu còn muốn có được trái tim cô ta?

Khi Trần Ngọc Châu cho cô ta tiền, hai người họ thường đi chơi với nhau, chúng tôi không phải kẻ mù, đều có thể nhìn ra họ là một đôi. Sau đó lợi dụng Trần Ngọc Châu trả nợ xong cô ta liền đá hắn sang một bên. Bây giờ quan hệ giữa cô ta và cậu rất tốt, cô ta từng nói cậu là người cô ta ghét nhất, tháng trước cô ta còn nói như thế. Người phụ nữ này vốn dĩ không tốt đẹp gì, nhưng nếu cậu muốn ngủ với cô ta, tôi có thể giúp cậu!” Tôi giống như bị người ta tát một cái thật đau vào mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Rõ ràng Lâm Phương nói cô ấy rất áy náy với tôi, muốn xin lỗi tôi, sao lại thành ra thế này?”

Mẹ mày, tao thấy mày đang nói linh tinh thì có. Có trời mới biết câu nào là giả câu nào là thật. Đi theo tao!”A Long thấy sắc mặt của tôi khác thường, nên không để Lưu Hổ nói tiếp nữa.

“ Thả hắn ra đi.” Tôi trâm giọng nói.

A Long ngây người ra, tôi nói lại lần nữa: “ Thả ra!” Anh ta nghe thấy tôi nói liền thả Lưu Hổ ra.

Những chuyện thời cấp ba Lưu Hổ vừa nói không thể khiến tôi đau khổ nhưng mấy câu này thật sự giống như một nhát dao cứa vào trái tim tôi.

“ Có thể là hắn nói dối đấy.” Hạ Cát Hoài khuyên tôi.

“ Tôi không tin mấy lời nhảm nhí của hắn. Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ rằng để hắn uống nước tiểu thì dễ dàng cho hắn quá. Lão Hạ, cậu đưa hắn về đi, chắc chắn camera có quay lại được cảnh đánh nhau. Cảnh sát không dám động đến bang Thanh Long, không đến nỗi một tên Lưu Hổ cũng không dám động vào chứ.”

“Vậy thì lần này tôi ghi công lớn rồi!” Hạ Cát Hoài cười nói rồi lấy còng tay ở sau eo ra còng tay Lưu Hổ lại, “ Đi, ngoan ngoãn chút đi!”

“ Trương Siêu, cậu không tin lời tôi nói ư?

Tôi thật sự không lừa cậu đâu!” Tôi không nói gì cả, nhìn theo bóng lưng hắn bị Hạ Cát Hoài đưa đi, trong lòng đang rất hỗn độn.

Cho dù Lưu Hổ nói bao nhiêu câu nói dối chỉ có một câu là thật, nếu Trần Ngọc Châu và Lâm Phương không có bất cứ quan hệ gì với nhau thì sao có thể cho Lâm Phương vay năm mươi vạn được chứ?

Lâm Phương, sao cô lại lừa tôi?

Lòng tôi đang chất đầy tâm sự, khi A Long nói chuyện với tôi, hồn tôi như bay đi chỗ khác, nghe tai này lại lọt sang tai kia.

Chỉ láng máng nhớ được A Long nói với tôi, lần này là do bang Hồng Đăng đặt bẫy. Người tên là chị Hồng kia giả vờ để dụ dỗ người của bang Thanh Long đến Tụ Xuân Viên, vì chúng cho rằng Tụ Xuân Viên không có ai chống lưng. Bang Hồng Đăng định đánh úp người của Kim Lão Tứ ở đây để diệt cả đoàn nhưng không ngờ lại bị tôi phá hỏng kế hoạch.

Bang Thanh Long và bang Hồng Đăng là hai bang phái có thế lực lớn nhất ở thành phố Thông, gần đây vì chuyện tranh giành địa bàn mà đánh nhau liên tục.

“ Lần này chúng ta đắc tội với bang Thanh Long rồi, nhưng dưới thế lực của Hàn Tổng thì bang Thanh Long và bang Hồng Đăng sẽ không dám gây rắc rối cho anh đâu. Tuấn Nhiên chúng ta và dân xã hội đen từ trước tới nay đều không dây dưa với nhau. Thiếu gia, sau này anh gặp phải những chuyện thế này thì tốt nhất đừng nhúng tay vào. Bọn vô lại trong xã hội đen đa số là những tên điên, chúng làm việc không màng đến hậu quả đâu.” Tôi vò đầu bứt tai, đầu như muốn nổ tung.

A Long thấy tôi không ổn lắm, cũng không nói gì thêm, sắp xếp xe đưa tôi về nhà.

Sau khi năm xuống giường, Lâm Phương gọi điện tới, tôi nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu sau đó mới nặng nề cầm điện thoại lên nhấn nút nghe.

“ Trương Siêu, cậu xong việc chưa?

Lâu như vậy còn chưa về, tôi hơi lo cho cậu.” Trong lòng tôi rất khó chịu, nếu lời Lưu Hổ nói là thật, thì tại sao Lâm Phương lại lừa tôi.

Nhưng cô ấy không hề biết địa vị và thân phận thật của tôi, chắc không phải nhằm vào tiền và thân phận của tôi đâu.

Trương Siêu à Trương Siêu, mày đừng để vài ba câu nói nhảm nhí của người khác lừa gạt, uổng công mày làm trinh sát viên năm năm lắm! Tôi cảm thấy tám phần là Lưu Hổ lừa tôi, trong lòng hắn hận tôi nhưng lại không làm gì được nên cố ý chia rẽ tôi và Lâm Phương.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đây là tình huống có khả năng xảy ra lớn nhất. Cho dù trong lòng còn có chút khó chịu nhưng tôi vẫn quyết định coi những lời Lưu Hổ nói lúc nấy hoàn toàn là bịa đặt.

“ Cô cứ ở bệnh viện chờ tôi, tôi đến ngay.” Tôi bật dậy khỏi giường, lái chiếc Land Rover đến bệnh viện. Trên đường đi tôi ghé ngân hàng rút năm vạn, chuẩn bị đưa cho Lâm Phương nộp tiền phẫu thuật.

Thật ra tôi có thể chuyển tiền qua điện thoại cho Lâm Phương, nhưng tôi lại rúthăm vạn tiền mặt ở ngân hàng ra, gói vào trong phong bì. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Phương có biểu cảm gì khi nhận được năm vạn, cảm kích hay là mừng thầm.

Tôi thật sự rất thích cô ấy, cho dù cô ấy không thích tôi, tôi cũng không muốn làm kẻ dự bị để cô ấy tùy ý đùa giỡn.

“ Phương Phương à, tên Trương Siêu đó làm sao bằng Trần Ngọc Châu được, bà tỉnh táo lại đi.” Tôi vừa đến bệnh viện, vừa đi đến cửa phòng bệnh bố Lâm Phương liền nghe thấy trong phòng bệnh vang lên một giọng nói quen thuộc.

Tôi liếc nhìn vào kính cửa sổ, một cô gái cao gầy, mang phong cách phương Tây, là Sở Tiêu Tiêu. Cô ta đang ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh, nắm lấy tay Lâm Phương và khuyên răn cô ấy. Bố Lâm Phương ngủ rồi, mẹ cô ấy không ở trong phòng bệnh nên không có ai nghe họ nói chuyện, họ cũng không thấy tôi đang ở ngoài cửa.

Lâm Phương nói: “ Tiêu Tiêu, bà đừng nói nữa, tôi và Trương Siêu không có gì hết.” Tôi muốn đẩy cửa đi vào nhưng lúc này lại nghe Sở Tiêu Tiêu nói: “ Bà thôi đi, tưởng tôi không nhìn ra sao, tên Trương Siêu đó thích bà.”

“ Sao tôi quản được việc cậu ấy thích hay không thích tôi.” Sở Tiêu Tiêu vội vàng nói: “ Hắn có ý đồ với bà! Rốt cuộc bà và Trần Ngọc Châu sao thế, một tháng trước hai người còn bình thường mà. Tôi còn vui mừng khi hai người ở bên nhau đấy, mới một tháng trôi qua thôi mà.” Đầu óc tôi vang lên một tiếng, xấp tiền trong tay suýt chút rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK