• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22 Trùng hợp?

Lâm Phương và Trần Ngọc Châu từng ở bên nhau ư, lẽ nào điều Lưu Hổ nói là sự thật.

“ Tôi không muốn nhắc lại chuyện giữa hai chúng tôi nữa. Tiêu Tiêu, bây giờ tôi bận lắm, bà đừng nói những chuyện này nữa được không, tôi đau đầu lắm.”

“ Bà đừng đánh trống lãng sang chuyện khác, có phải Trương Siêu uy hiếp bà không?

Tên này xấu xa lắm, lần trước tôi cãi nhau với hắn mấy câu ở KTV. Hắn đã tìm cách để Tuấn Nhiên từ chối hợp tác với tôi.” Tôi vỗ đầu một cái, chợt nhớ đến cuộc điện thoại của một người phụ nữ lạ ở bệnh viện hôm nay, thì ra là Sở Tiêu Tiêu gọi đến hỏi tội tôi.

Lời cô ta nói nghe nhẹ nhàng quá, giống như chỉ đấu võ mồm với tôi ở KTV chứ không phải là tôi bị cô ta và Trần Ngọc Châu sỉ nhục. Tôi có thể không so đo với phụ nữ, nhưng để Tuấn Nhiên tiếp tục hợp tác với cô ta ư, đừng có mơi Sở Tiêu Tiêu vừa nhắc đến chuyện này liền tức điên lên, nắm lấy tay Lâm Phương rồi hỏi: “ Có phải hắn cũng dùng cách gì đó để uy hiếp bà không?”

Lâm Phương ngạc nhiên nói: “ Sao có thể chứ?

Trương Siêu chỉ là bảo vệ, sao cậu ấy có thể sai khiến Tuấn Nhiên được chứ?

Tuấn Nhiên không hợp tác với bà chỉ là sự trùng hợp thôi.” Sở Tiêu Tiêu tức giận nói: “ Không có đơn đặt hàng của Tuấn Nhiên, bên đầu tư cũng không chỉ tiên cho tôi nữa, tôi đúng là xui xẻo. Haizz, bà nói thử xem bà cũng biết Trương Siêu chỉ là một tên bảo vệ quèn, sao lại giống như bị hắn mê hoặc thế.”

“ Đâu có, chỉ là tôi không thể ở bên Trần Ngọc Châu được. Tôi biết Trần Ngọc Châu rất tốt với tôi, nhưng bà có biết cậu †a có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài không?”

Lâm Phương hỏi vặn lại.

Sở Tiêu Tiêu nói tiếp: “ Cho dù bà không ở bên Trần Ngọc Châu, cũng không thể ở bên Trương Siêu được. Bà quên rồi sao, Trương Siêu là người bà ghét nhất, điều này chính bà nói với tôi đấy. Hồi học cấp ba hắn cứu bà một lần còn được nước lấn tới đòi đưa bà về nhà.

Còn nắm tay bà nữa, khiến bà bị bọn con gái trong lớp cười nhạo cả năm trời, bà quên chuyện này rồi à?”

Trái tim tôi lạnh ngắt, thì ra điều Lưu Hổ nói là thật, Lâm Phương vẫn luôn coi thường tôi.

Tôi thả tay nắm cửa ra, định xoay người bỏ đi thì trong phòng bệnh vang lên tiếng hét của Lâm Phương: “ Đủ rồi, Tiêu Tiêu! Trương Siêu là bạn tôi, bà còn nói như thế nữa thì sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. Đúng, trước đây tôi coi thường Trương Siêu, bây giờ nghĩ lại mấy chuyện đó tôi rất hối hận. Tôi đã từng nói Trương Siêu là người tôi ghét nhất, và những lời bẩn thỉu hơn đều là tôi nói. Nhưng nói ra những lời này là tôi đã sai, không phải Trương Siêu sail So với tôi và Trần Ngọc Châu thì Trương Siêu mới là người tốt, bà không hiểu được đâu!” Lâm Phương có chút kích động: “ Bà cảm thấy Trần Ngọc Châu tốt với tôi, là do cậu ấy cho tôi mượn tiền chữa bệnh cho bố tôi , nhưng cậu ta vốn dĩ chỉ muốn lên giường với tôi thôi! Tôi là cô gái có tôn nghiêm, không phải gái bán thân. Không phải ai cho tôi tiền là tôi sẽ yêu người đó.” Tiêu Tiêu hốt hoảng, vội vàng giải thích: “ Tôi không có ý đó, bà đừng giận.

Nhưng Trương Siêu thật sự không xứng với bà…

“Tiêu Tiêu, bà là người được cuộc sống ưu đãi, sẽ không biết được mấy năm nay tôi trải qua những gì đâu. Sau khi bố tôi lâm bệnh, em trai tôi chơi bời, nợ nần khắp nơi. Để giúp bố tôi chữa bệnh, giúp em trai trả nợ, mấy năm nay tôi luôn bị khinh thường. Tôi không liên lạc với bạn bè trước kia nữa, trước khi cậu về nước, một thời gian dài tôi không hề có bạn bè. Cảm giác cô đơn và không có chỗ dựa ấy, bà sẽ không hiểu được đâu. Gho dù có người tốt với tôi cũng sẽ có ý đồ với tôi thôi, giống như Trần Ngọc Châu vậy!”

“Trương Siêu cũng có ý đồ với bà ưI”

“ Không, cậu ấy, cậu ấy chỉ thích tôi mà thôi.” Lâm Phương mặt ửng hồng lên, cúi đầu nhìn xuống giày, đôi mắt chợt lóe lên một tia dịu dàng, “ Cậu ấy không có ý đồ gì với tôi, cậu ấy chỉ là muốn tốt cho tôi thôi. Cho dù biết tất cả mọi thứ về tôi, cậu ấy cũng sẽ không coi thường tôi. Cậu ấy giúp đỡ tôi nhiều như vậy nhưng không hề đưa ra yêu cầu gì. Hơn nữa, tôi đã từng làm tổn thương cậu ấy mà cậu ấy vẫn đối xử tốt với tôi…

” Lâm Phương nói một tràng xong, Sở Tiêu Tiêu không còn gì để nói nữa. Sở Tiêu Tiêu coi thường tôi nhưng lại không thể bác bỏ những điều Lâm Phương vừa nói.

Trong vô thức Lâm Phương đã xem tôi là bạn của cô ấy rồi, cho dù Sở Tiêu Tiêu nói thế nào đi chăng nữa cũng không thể lay chuyển vị trí của tôi trong lòng Lâm Phương.

“ Được rồi, tôi bó tay với bà rồi. Nhưng hai người làm bạn thì được, tuyệt đối không thể ở bên cậu ta, bà không thích cậu ta đúng không?”

Mặt Lâm Phương đỏ ửng đến tận cổ, nhìn Sở Tiêu Tiêu rồi nói: “ Bà, bà nói gì thế, tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè thôi. Tiêu Tiêu, Trương Siêu là người tốt, bà đừng giận cậu ấy nữa, nếu không tôi khó xử lắm”

“ Tôi chỉ là không ưa cậu ta thôi! Cậu ta đừng hòng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Sở Tiêu Tiêu đẩy Lâm Phương xuống ghế sofa, thọc lét vào nách cô ấy. Lâm Phương nhột không chịu được, cười đến nỗi mặt đều đỏ ửng lên, quần áo trên người thì xộc xệch. Hai người lo đùa giỡn với nhau, tôi đẩy cửa vào một hồi họ mới để ý đến tôi.

Lâm Phương cười đến nỗi thở không ra hơi, mặt đỏ ửng lên, tóc tai lù xù, nhưng như thế lại có một sự quyến rũ đến lạ thường khiến tôi không thể dời mắt đi chỗ khác được. Khi cô ấy thở dốc, bộ ngực nhấp nhô theo, có thể nhìn thấy làn da trắng nõn nà trong cổ áo thun, tôi không kiềm chế được nuốt nước bọt xuống.

Ai nói tôi không có ý đồ với Lâm Phương chứ, tôi cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì.

“ Trương Siêu, cậu đến rồi à.” Lâm Phương vội vàng chỉnh lại quần áo, cùng Sở Tiêu Tiêu bò ra khỏi ghế sofa.

Tôi mỉm cười với Lâm Phương, không thèm để ý đến Sở Tiêu Tiêu đứng bên cạnh, rồi đưa năm vạn cho cô ấy: “ Tôi rút tiền cho cô rồi đây, cô đi nộp tiên viện phí nhanh lên.”

“ Cảm ơn cậu nhé. Nếu không có cậu, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.

Trương Siêu, tốt nhất định sẽ trả lại cho nh, Năm vạn này không có gì to tát với tôi, tôi cũng không hi vọng Lâm Phương sẽ trả lại. Nhưng để không bị bại lộ thân phận, bây giờ tôi không thể thể hiện mình là người có tiền được.

“ Chỉ cần chú khỏe lại là được rồi, chuyện tiền bạc cô không cần lo lắng.

Tôi còn có chút tiền, nếu còn chưa đủ thì cứ nói với tôi.” Tôi vừa mới nói xong, Sở Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng: “ Nếu cậu có thành ý thì đưa hết một lần luôn đi.”

“ Tiêu Tiêu!” Lâm Phương không để cô †a nói nữa.

“Tôi có nói sai đâu. Năm vạn này chỉ là tiền phẫu thuật, hồi sức sau phẫu thuật xong cũng cần đến tiền, những chỉ phí phụ trong bệnh viện cũng cần tiền. Nếu cậu ta có thành ý thì đưa hết một lần rồi, bà đâu cần phải nhờ cậy cậu ta từng lần như thế chứ.”

“ Tiêu Tiêu, nhưng lời tôi nói với bà lúc nãy bà quên hết rồi à.” Lâm Phương kéo tay áo Sở Tiêu Tiêu.

Sở Tiêu Tiêu nói: “ Tôi biết bà và Trương Siêu là bạn, điều này thì tôi không nói nữa. Nhưng nếu Trương Siêu muốn theo đuổi bà thì tôi phải nói cho rõ ràng.

Trương Siêu, nếu cậu không có tiền thì đừng theo đuổi Lâm Phương. Phương Phương xinh đẹp như vậy, chỉ xứng với với người đàn ông giàu có thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK