• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12

Lâm Phương ngăn tôi lại nhưng không ngăn được, tôi chặn đường bác sỹ Chu: “ Bác sỹ, chúng ta người thẳng thắn không nói vòng vo. Ai cũng nói lương y như từ mẫu, chú làm như vậy có phải hơi thất đức không.” Bác sỹ Chu này chắc cũng tầm năm mươi tuổi rồi, trên miệng có một nốt ruồi lông. Khi nói chuyện, lông trên nốt ruồi ấy cũng động đậy theo. Ông hừ một tiếng, nói một cách bất cần: “ Cậu nhóc, cậu nói chuyện kiểu gì thế, đây là quy định của bệnh viện! “ Quy định của bệnh viện ư? Tôi vừa nhìn thấy rõ ràng còn có rất nhiều giường bệnh trống, tại sao không thể cho chúng tôi ở tiếp? Mọi người xem xét đúng sai đi, hôm nay nếu không có câu trả lời rõ ràng, tôi sẽ gọi chủ nhiệm của mấy người đến.” Tôi cố ý nói to, cố ý gọi bệnh nhân, y tá và một số bác sỹ đang đứng xung quanh đến.

Tầng này là phòng tiếp bệnh nhân nội trú, có rất nhiều người nhà bệnh nhân, họ đều rất rãnh rỗi đứng cạnh của phòng bệnh của mình xem náo nhiệt.

Lâm Phương kéo tay tôi, bảo tôi đừng làm loạn nữa, tôi nhẹ giọng nói: “ Cô nói có tôi ở bên cảm thấy rất an toàn mà, cô tin tôi lần này nữa đi.” Lâm Phương nửa tin nửa ngờ nhìn tôi, tôi nói tiếp: “ Cô cảm thấy Trần Ngọc Châu đáng tin sao? Cho dù cô đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn cũng sẽ lừa dối có.

Người xung quanh rất đông, bác sỹ Chu có chút xấu hổ, muốn đi ra khỏi đám người này. Tôi vội vàng nắm lấy vai ông †a.

Tên béo này bị tôi nắm lấy làm sao chịu nổi, khàn giọng hét lên một tiếng. Tôi đẩy ông ta vào tường, giận dữ nói: “ Chú làm việc phải biết đúng sai, hôm nay không nói rõ ràng đừng hòng đi khỏi đây! Mọi người nhìn tên này đi, ăn hối lộ của người khác, đuổi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, không cho bệnh nhân nhập viện! Những người xung quanh hầu hết đều biết chuyện của bố Lâm Phương, họ chỉ trỏ vào bác sỹ Chu, ai cũng nói ông ta quá thất đức.

“ Đồ điên, bỏ tôi ra, liên quan gì đến cậu, có bản lĩnh thì đi kiện tôi đi.” Bác sỹ Chu lau mồ hôi trên mắt, cúi đầu định rời đi, sao tôi có thể để ông ta dễ dàng trốn tránh như vậy chứ. Tôi duỗi chân móc vào cổ chân ông ta, khiến ông †a té giống như một con chó.

“ Ối!” Ông ta nằm bẹp dưới đất ôm lấy mông, đau quá rên hừ hừ, hét lên với mấy người y tá: “ Mù hết rồi hả, đến đỡ tôi lên, mẹ nó!” Tên này bình thường hung hăng quen rồi, mấy cô y tá trợn mắt nhìn nhau nhưng đều sợ uy quyền của ông ta nên không thể không đến đỡ ông ta lên.

Bác sỹ Chu muốn trốn cũng không trốn được, cũng không nói lại được tôi, nghĩ ngợi một hồi lâu ông ta đột nhiên móc điện thoại trong túi ra: “ Cậu giỏi lắm, tôi sẽ quay lại tung lên TikTok, cậu đánh bác sỹ, làm loạn trong bệnh viện, tôi sẽ cho cậu nổi tiếng!” Tôi xém chút cười phá lên, tôi không vạch trần ông ta là may rồi. Ngược lại ông ta còn kiếm chuyện với tôi, chưa bao giờ gặp kẻ ác đi kiện người lành như Vậy.

Tôi hai tay ôm lấy ngực, không chút sợ hãi nhìn ông ta.

Bác sỹ Chu nhìn thấy tôi vẫn cười, trợn mắt nhìn tôi: “ Cậu, cậu cười gì?” “ Tôi chờ chú quay đó, chú quay tôi cũng quay, có giường bệnh trống mà không cho chúng tôi ở, đạo lí gì thế? Lẽ nào bệnh viện này là của nhà chú, chú muốn là nào cũng được hả? Chú tên là Chu Vượng Thân đúng không, chúng ta cùng tung lên mạng xem ai nổi tiếng trước.” Bác sỹ Chu quay một lúc, đột nhiên xông đến cướp điện thoại tôi may mà tôi giữ chặt nên ông ta không cướp được.

Ngược lại ông ta khiến bản thân mình trông rất thảm hại, giống như một con lợn rừng chỉ biết húc bừa bãi.

“ Được rồi bác sỹ Chu, chú làm gì thế.

Chú làm bác sỹ hay là đang chơi với khỉ thế. Bệnh nhân đã nhập viện đủ hai mươi ngày rồi, tại sao còn ở trong phòng bệnh. Chú không thông báo cho bệnh nhân việc xuất viện à, giường bệnh này chiều này còn phải sắp xếp cho bệnh nhân khác đấy.” Lúc chúng tôi đang tranh cãi, một giọng nói sắc bén vang lên từ đám đông, những người xung quanh và tôi đều nhìn về phía ngoài.

Đây là giọng của phụ nữ nhưng trước khi tôi nhìn thấy người phụ nữ này, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Trần Ngọc Châu. Sau Trần Ngọc Châu còn có hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen đi theo.

Người từng luyện võ đều có thể nhận ra được thân thủ của người khác từ cái nhìn đầu tiên, tuy hai tên áo đen này chưa động thủ nhưng tôi biết hai tên này không giống như bốn tên đi theo Trần Ngọc Châu tối qua. Hai tên này sắc mặt u ám, đi theo sau Trần Ngọc Châu không nói một lời, đôi mắt hung hãn như sói dữ. Cho dù rất ít nói nhưng đã khiến người khác có cảm giác không dễ động vào. Đây là điều tôi đã từng luyện tập, có lẽ cũng là khi nhập ngũ.

Phát hiện tôi nhìn qua đó, Trần Ngọc Châu vô thức lùi lại một bước, nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra mình đem theo hai tên côn đồ nên cam đảm hơn nhiều.

Đến khi bọn chúng đi ra khỏi đám đông, tôi mới thấy một người phụ nữ nhỏ bé đứng trước đám đông. Bà ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông rất gầy gò, sắc mặt vàng vọt nhưng ánh mắt rất gian mãnh, không giống người tốt.

“Phương Phương, em đến rồi à, đây là dì tôi.” Trần Ngọc Châu vội vàng nói với Lâm Phương.

Tên này đúng là dễ bị kích động, nhiều người ở đây như thế, còn nói rõ mối quan hệ như vậy. Thế chẳng phải là hắn đang nói với mọi người rằng mấy trò quỷ này đều là hắn giở trò sao? Hơn nữa, hắn giở trò này cho dù có được Lâm Phương thì cô ấy cũng sẽ rất hận hắn.

Lâm Phương bối rối cắn môi, Lâm Khang đẩy cô ấy một cái, giục cô ấy: “ Chị, người có thể giúp được chúng ta đến rồi, chị còn do dự gì nữa?” Cô ấy ấy liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực chủ nhiệm, viết là Trần Mộng Vân, tên đẹp đấy nhưng người thật sự không xứng với cái tên này.

Trần Mộng Vân này thông minh hơn Trần Ngọc Châu nhiều, lập tức nghiêm túc nói: “ Tiểu Trần, đây là bạn cháu à? Nhưng mà cho dù là bạn cháu, dì cũng không thể thiên vị được. Dì là chủ nhiệm khoa tim mạch nội trú, không thể lấy việc công làm việc tư.” Nói là nói như vậy nhưng những người ở đây đâu phải kẻ ngốc, trên mặt mọi người đều nở nụ cười chế nhạo, đều biết chuyện nào là thế nào. Tuy có một vài người rất căm phẫn muốn giúp Lâm Phương nhưng những người có mặt ở đây không phải có người nhà nằm viện thì cũng là thuộc hạ của Trần Mộng Vân.

Ai dám bắt bẻ trước mặt Trần Mộng Vân chứ.

Lâm Phương mắt đỏ ửng nói: “ Chủ nhiệm Trần, cháu cầu xin cô, cô cho bố cháu ở lại thêm vài ngày. Cháu có tiền, cháu có thể nộp viện phí ạ.” Trần Mộng Vân nghiêm túc nói: “ Đây là chuyện tiền bạc ư? Bệnh viện có quy định của bệnh viện, cô đã quá hai mươi ngày muốn nhập viện lại nhưng bệnh viện không còn giường trống nữa. Cô phải về nhà chờ đến lúc có giường trống!” Nói là nói như vậy nhưng những người ở đây đâu phải kẻ ngốc, trên mặt mọi người đều nở nụ cười chế nhạo, đều biết chuyện nào là thế nào. Tuy có một vài người rất căm phẫn muốn giúp Lâm Phương nhưng những người có mặt ở đây không phải có người nhà nằm viện thì cũng là thuộc hạ của Trần Mộng Vân.

Ai dám bắt bẻ trước mặt Trần Mộng Vân chứ.

Lâm Phương mắt đỏ ửng nói: “ Chủ nhiệm Trần, cháu cầu xin cô, cô cho bố cháu ở lại thêm vài ngày. Cháu có tiền, cháu có thể nộp viện phí ạ.” Trần Mộng Vân nghiêm túc nói: “ Đây là chuyện tiền bạc ư? Bệnh viện có quy định của bệnh viện, cô đã quá hai mươi ngày muốn nhập viện lại nhưng bệnh viện không còn giường trống nữa. Cô phải về nhà chờ đến lúc có giường trống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK