• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3

Quên nói đến Trần Ngọc Châu, lúc đầu nghe đến cái tên này cảm thấy rất quen tai, khi nhìn thấy cậu ta, quả nhiên đã chứng thực cho suy đoán của tôi. Người này cũng là bạn học cấp ba của tôi, là con nhà giàu có, đại ca trong trường cấp ba, trùm của cả khóa học. khi học cấp ba cậu ta cũng thích Lâm Phương, theo đuổi cô ấy mãi.

“Ồ, đây chẳng phải là ai đó sao?” Trần Ngọc Châu ôm lấy eo của Lâm Phương, sau đó nhìn về phía tôi và nói.

Lâm Phương nghệch mặt ra: ” Cậu quen ư?”

Trong lòng tôi nghĩ,không đến nỗi nực cười thể chứ. Lâm Phương không nhớ tôi còn Trần Ngọc Châu lại nhớ tôi.

Phương Phương, em không nhớ ư? Hắn là kẻ mà đi theo em về nhà, trên đường về còn động tay động chân với em. sau đó bị Lưu Hổ đánh cho một trận ở nhà vệ sinh. Em không nhớ thật sao. Ô, là tên thích uống nước bồn cầu đó, tên là gì đấy nhỉ?”

Con ngươi của Lâm Phương bỗng nhiên co lại, lẩm nhẩm nói: ” Cậu là Trương Siêu ư?”

Nắm tay của tôi giấu ở sau lưng, phát ra tiếng rắc rắc, thì ra là hắn ta bảo Lưu Hổ làm vậy.

Lục tổng nhìn ra có chút bất ổn, bèn nói: ” Thì ra mọi người quen nhau à, vậy thì tốt rồi. Trần tổng à, đây là duyên phận của chúng ta, lần hợp tác này chắc chắn sẽ rất thuận lợi. Tiểu Trương, cậu đi gọi món đi, trừ vào tài khoản tôi là được.”

Cuộc sống trong quân ngũ không chỉ thay đổi vóc dáng của tôi, mà còn thay đổi tính cách của tôi. Tôi không còn là Trương Siêu nhát gan yếu đuối ngày xưa nữa.

Tôi cũng không cần thiết phải so đo với Trần Ngọc Châu, dựa vào thân phận của tôi bây giờ mà so đo với cậu ta, vậy thì quá đề cao cho cậu ta rồi.

Trần Ngọc Châu lại không muốn cho tôi đi, liếc nhìn Lâm Phương một cái, rồi đi đến trước mặt tôi: “ Đừng đi chứ, bạn cũ hiểm khi mới gặp lại nhau, cùng nhau tụ tập đi”

Tôi đang nghi ngờ không biết tên nhóc này não có vấn đề gì

không. Quan hệ của hai chúng tôi dùng từ hận thù chồng chất cũng không thể hình dung được. Tôi không gây rắc rối cho hắn ta thì thôi, hắn ta lại năm lần bảy lượt khiêu khích tôi.

Không cần đâu, mấy người đang bàn công việc mà.”

Ôi, Lục tổng à, tài xế của anh không giữ thể diện cho anh rồi. Một tên tài xế quèn mà cũng lên mặt ghê nhỉ. Xem ra vụ hợp tác lần này của chúng ta.”

Tôi cười nhạt một tiếng: “ Trần Ngọc Châu, thật không ngờ một mặt cậu nói thích Lâm Phương, một mặt lại muốn đàn ông tiếp rượu, khẩu vị đặc biệt đấy. Xin lỗi nhé, tôi không giỏi việc này lắm, tôi yêu người khác giới đấy. Tôi đi trước nhé”

Nhân viên phục vụ đứng trong phòng không nhịn được liền cười lên một tiếng. Sắc mặt của Trần Ngọc Châu lập tức đen kịt lại, thật là khó coi.

Người khó xử nhất là Lục tổng, anh ấy nhìn ra giữa tôi và Trần Ngọc Châu có thù hận, không dám bảo tôi ở lại. Nhưng lời Trần Ngọc Châu đã nói ra, anh ấy cũng không dám bảo tôi đi.

Đột nhiên bị một phen mất mặt, Trần Ngọc Châu cũng không giấu giếm nữa, hắn bắt chéo chân ngồi xuống, cười lạnh nhạt nói: “ Tao cần gì khoe mẽ với mày, chẳng qua chỉ là một tên tài xế quèn thôi. Hôm nay tao bảo mày ngồi cậu phải ngồi, bảo quỳ phải quỳ. Mẹ mày, làm như mình oai phong lắm. Thời học cấp wa tao thấy mày là ngứa mắt, dựa vào mày mà đòi cướp người phụ nữ của tao ư, gan cũng to đấy nhỉ. Nói cho mày biết, ở thành phố Thông này tao chỉ cần nói một câu thôi là mày đừng mong tìm được công việc, chỉ có thể đi ăn mày thôi!”

Nói xong, bàn tay cứng cáp của hắn ta xoa xoa eo của Lâm Phương, cô nhân viên phục vụ không nhìn nổi nữa bèn củi đầu xuống. Mặt Lâm Phương đỏ ứng lên, nhưng không dám đầy hẳn ta ra, bị hắn ta dùng lực siết chặt lại, chỉ có thể mặc cho anh ta chơi đùa.

Lục Tổng vội vàng nói: “ Trần tổng đừng giận, tôi sẽ đuổi việc cậu ta ngay. Sau này cậu ta không còn là người của công ty tôi nữa”

” Ai bảo anh đuổi việc hắn hả? Giữ hắn lại, sau này đều phải đưa hån đi theo. Trương Siêu, mày nhìn cho rõ nhé, Lâm Phương là người phụ nữ của tao. Nếu mày dám động vào đồ của tao, tao nhất định sẽ cho mày nhớ lại vụ bị đánh trong nhà vệ sinh thời cấp ba kia.”

Tôi đột nhiên đứng dậy, muốn đập bàn và đánh cho con rùa rụt cổ này một trận.

Nhưng Lâm Phương còn nhanh hơn cả tôi, một tiếng bốp phát ra, một cát tát thật mạnh tát vào mặt Trần Ngọc Châu. Trần Ngọc Châu nghệch mặt ra, ôm mặt nhìn chằm chằm Lâm Phương. Lâm Phương thở hổn hển, cầm ly rượu trên bàn hắt vào mặt Trần Ngọc Châu.

Cậu tỉnh táo lại đi, ức hiếp người quá đáng lắm rồi”

Cái tát này làm tất cả mọi người đều sững sờ, không ai nghĩ rằng Lâm Phương dám đánh Trần Ngọc Châu, tính tình của Trần Ngọc Châu rất tệ.

Sắc mặt Trần Ngọc Châu đen kit, sắc mặt của Lục tổng cũng trở nên xanh lè.

Lâm Phương sửa váy áo rồi nói với chúng tôi: ” Tôi đi vệ sinh một lát”

Trần Ngọc Châu vội vàng đuổi theo: “ Phương Phương, em ừng

giận mà.”

Hai người lần lượt đi ra khỏi căn phòng, chỉ còn lại tôi và Lục

tổng đang trợn tròn mắt . Tôi ngốc thật rồi, cái tát kia là Lâm Phương đánh thay tôi. Là vì việc không dám nói thật khiến tôi bị người ta vu oan u? ” Cậu, cậu còn cười được à. Chết chắc rồi, lần này chúng ta chết

chắc rồi. Cậu không đi đắc tội với ai, lại đắc tội với Trần công tử

của tập đoàn Cự Ân, lần này chúng ta tiêu đời rồi!”

Tôi nhịn không được muốn cười phá lên, sau khi nhịn được cười bèn động viên anh ta: “Lục tổng, anh đừng sốt ruột, tôi ra ngoài xem sao.” Tôi lo Lâm Phương sẽ gặp chuyện không hay nên đẩy cửa đi

theo. Tôi đến Tụ Xuân Viên không nhiều nên hỏi nhân viên phục

vụ mới tìm ra nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy Trần Ngọc Châu đang

kéo tay Lâm Phương ở cửa nhà vệ sinh.

Nhiều năm vậy rồi em vẫn chưa quên hắn ta hả? Tên nghèo rớt mồng tơi kia có gì tốt chứ?”

” Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, lần đó là tôi lừa cậu thôi. Thật ra tối hôm đó cậu ấy đã cứu tôi, muốn đưa tôi về nhà. Sao anh vẫn không chịu tin hả?”

Đương nhiên tôi không tin. Nếu em không thích hắn, tại sao lại không đồng ý ở bên tôi.”

Trần Ngọc Châu, cậu điên thật rồi. Tại sao tôi không ở bên cậu mà cậu còn hỏi tôi hả. Cậu qua lại với nhiều phụ nữ như thế, không chấm dứt được còn đến dụ dỗ tôi? Cậu là thứ gì chứ? Bỏ tay ra.”

Trần Ngọc Châu nằm lấy cổ tay của Lâm Phương, hung dữ nói: ” Đồ đề tiện, bây giờ cô mới nói những lời này, khi tôi cho cô tiền sao cô không nói hả?”

Đó là tiền tôi vay anh, tôi đã nói sẽ trả lại cho anh rồi! Trần Ngọc Châu, không ngờ anh lại coi tôi là loại đó, anh nghĩ tôi vì tiền của anh ư? Bỏ tay ra, sau này đừng quấy rầy tôi nữa.”

Trần Ngọc Châu thẹn quá hóa giận, miệng thì mắng con đĩ rồi giơ tay lên định đánh Lâm Phương, Lâm Phương bị dọa sợ quá nhắm mắt lại.

Nhưng cái tát kia không tát vào mặt Lâm Phương, một lúc sau cô ấy mở mắt ra, thấy tôi đang nắm lấy cổ tay của Trần Ngọc Châu.

Trần Ngọc Châu và tôi cao gần bằng nhau, xem ra cũng khỏe ngang nhau. Nhưng người đã từng nhập ngũ đều rất khỏe mạnh, bề ngoài thì nhìn không ra nhưng bên trong rất mạnh mẽ. Không giống kiểu giả vờ mạnh mẽ như Trần Ngọc Châu, anh ta vốn đĩ không phải là đối thủ của tôi.

Cổ tay của hắn bị tôi nắm cho đau điếng, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng anh ta xấu hổ không chịu mở miệng cầu xin. Đường đường là thiếu gia nhà Cự Ân lại bị một tên bảo vệ bắt lại. Nếu việc này đồn ra ngoài chắc anh ta không còn chút mặt mũi nào nữa, hơn nữa còn ở trước mặt người phụ nữ hắn thích.

” Trần Ngọc Châu, chúng ta đều là bạn học, động tay động tay thì không hay lắm.”

Trần Ngọc Châu rất muốn chửi tôi nhưng anh ta đau đến nỗi không thể không can chặt răng, một khi mở miệng ra liền đau đến nỗi muốn hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK