• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17 Báo thù

Người này là Hạ Cát Hoài, nghe thấy cậu ta cứ lải nhải mãi, cảm thấy vẫn rẻ tiền như thời cấp ba vậy. Đột nhiên tôi tìm lại được cái cảm giác quen thuộc ấy.

Cậu ấy nhiệt tình ôm lấy tôi, sau đó nhìn tôi rồi cười haha: “ Cậu khai báo với chú cảnh sát đi, số tiền này đều là tiền chân chính, không phạm pháp chứ.”

“ Yên tâm đi, mỗi đồng tiền đều trong sạch hơn trinh tiết của cậu.”

“ Tính tình của cậu cũng thay đổi rồi, trước đây mồm miệng đâu linh hoạt như thế” Tôi không có ấn tượng gì tốt với thời cấp ba, nếu như không phải bắt buộc tôi cũng sẽ không nhớ lại những chuyện thời đó. Vốn dĩ tôi cho rằng thời cấp ba chỉ là một đoạn quá khứ tối tăm trong kí ức của tôi, không đáng để tôi nhớ lại.

Nhưng uống vài ly với Hạ Cát Hoài, chúng tôi lại nói về những giáo viên kỳ quái, những cô bạn xinh đẹp lúc học cấp ba. Và dường như kí ức đã đưa tôi quay về thời điểm đó.

Hạ Cát Hoài ợ một tiếng: “ Xém chút tôi quên mất chuyện chính, đây, đây là cái cậu nhờ tôi điều tra, hồ sơ.” Cậu ấy lấy cặp tài liệu từ sau lưng ra, sau đó lấy ra một túi đựng tài liệu giày cộm màu vàng, rồi nhét vào tay tôi.

“ Đây là gì thế?

Không phải cậu nói hồ sơ bảo mật cấp cao cậu không xem được sao?”

Quy định bảo mật trong quân ngũ còn nghiêm khắc hơn cảnh sát, một khi đề cập đến điều khoản bảo mật, chỉ cần không đủ cấp bậc thì tuyệt đối không thể nào đọc được nó.

“Ø…

Cậu, cậu nói xem có quái lạ không?

Chỉ là một vụ tai nạn giao thông mà lại đề cập đến quy định bảo mật. Tôi, tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, chưa hề nghe nói đến việc này.”

“ Có phải là vì, cậu là cảnh sát nhân dân, vụ tai nạn đó là một vụ án hình sự ư?”

“ Cậu đừng xem thường cảnh sát nhân dân chúng tôi. Vụ án này trôi qua nhiều năm vậy rồi, cho dù bảo mật thì bây giờ cũng được miễn rồi. Vụ việc này đúng là quái lạ, cho nên tôi nghĩ, vụ án bảo mật này có điều khúc mắc chưa được làm rõ . Nhưng đây là một tai nạn giao thông, có gì khúc mắc được chứ, hoặc là có liên quan đến vụ án lớn nào khác, đến bây giờ vẫn không tiện để công khai.” Tuy hệ thống cảnh sát và quân đội cũng tương tự nhau nhưng đề cập đến những chỉ tiết này, tôi thật sự không hiểu lắm.

Tôi rót một ly rượu cho Hạ Cát Hoài, nhờ cậu ấy kể cho tôi kĩ càng hơn.

“Ví dụ nói chú Trương Tuấn là nội ứng, vụ án nội ứng này đến bây giờ vẫn chưa được làm rõ hoặc là liên quan đến bí mật quốc gia. Cái chết của chú ấy không thể gọi là chết, mà là hi sinh vì nhiệm vụ, người hi sinh vì tổ quốc, chắc chắn sẽ không được tiết lộ.” Bố tôi là nội ứng ư?

Không thể nào, đây có phải là phim Hồng Kông đâu.

Tôi không có ấn tượng sâu đậm với bố tôi lắm. Nhưng trong kí ức của tôi bố tôi là một người luôn ở bên gia đình, từ trước đến nay không hề rời khỏi chỗ chúng tôi sống. Ông ấy muốn làm nội gián cũng không có thời gian.

Hạ Cát Hoài nói tiếp: “ Thế nên tôi mới suy luận như thế. Nếu chú Trương Tuấn là nội ứng thật, hoặc là người liên quan đến vụ án. Có thể khi chú ấy còn sống có hồ sơ phạm tội nào khác, mà những hồ sơ này lại được bảo mật. Cậu thử đoán xem, tôi đã điều tra rồi, vậy mà có thật đấy!” Hạ Cát Hoài chỉ vào túi đựng tài liệu tôi đang ôm trong tay, trong túi này đều là những hồ sơ trước đây của bố tôi.

Tôi đưa ly rượu ra chỗ khác rồi dẹp các đĩa thức ăn trước mặt tôi sang một bên, sau đó lấy hồ sơ trong tập tài liệu ra.

Trong này ít nhất cũng có bảy đến tám bộ hộ sơ, không phải là vụ án lớn, đều là một vài vụ đánh nhau. Xem ra lúc bố tôi còn trẻ cũng không phải dạng vừa, tôi lật ra xem, xem đi xem lại cũng thấy không có gì đặc biệt.

Khi đang định gấp hồ sơ lại thì nhìn lại một lượt, đột nhiên khóe mắt tôi liếc qua hai chữ: Khương Minh.

“ Người tham gia đánh nhau gồm: Trương Tuấn, Hàn Khôn, Khương Minh…

” Đột nhiên, đầu óc tôi như có một luồng điện xoẹt qua. Khương Minh, đây chẳng phải là Khương Minh mà bác Triệu Cung Minh nói đến sao?”

A, cứu tôi với, cứu tôi với!” Tiếng kêu cứu đã làm đứt mạch suy nghĩ của tôi, tôi và Hạ Cát Hoài ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang xông vào phòng ăn của chúng tôi.

Người phụ nữ này rất hoảng loạn, nhìn thấy hai chúng tôi, cô ấy liền bám lấy chân Hạ Cát Hoài.

“ Cứu tôi, cứu tôi với!” Tôi lập tức cầm lấy tập hồ sơ nhét vào trong túi tài liệu, mặc kệ nó sẽ bị nhăn nheo. Những thứ này rất quan trọng, nếu cái chết của bố tôi có vấn đề thật thì việc tôi điều tra lại tuyệt đối không thể để người khác biết.

“ Chuyện gì thế?

Từ từ rồi nói, tôi là cảnh sát đây.

“ Gó người muốn làm nhục tôi.” Người phụ nữ nghẹn ngào vừa lau nước mắt vừa nói.

“ Đừng sợ, tôi là cảnh sát. Có tôi ở đây không ai dám động đến cô đâu.” Hạ Cát Hoài vừa nói xong, bên ngoài truyền đến một giọng cười khinh bỉ.

“ Hahaha, ai mà khẩu khí lớn thế, dám ra oai ở đây à, cảnh sát oai thật đấy nhỉ.

Chị Hồng à, chị bị bệnh nặng chạy chữa khắp nơi thật đấy à. Tên Trương vẫn còn sống, sau này chị làm sao có thể sống trong giang hồ được nữa chứ?”

Rầm! Một tiếng động lớn, cánh cửa phòng ăn bị đá bay ra. Mẹ nó, không biết hôm nay sao tôi đen đủi thế. Cánh cửa phòng ăn này không ngăn cản được ai cả, không bị người ta xông vào thì cũng là bị người ta đá bay.

Sau đó cánh cửa đổ xuống, mười mấy người đứng trước cửa bá đạo xông vào phòng. Không chỉ mười mấy người này mà sau lưng họ có còn người đi theo.

Sắc mặt của Hạ Cát Hoài khó coi đến tột độ, lùi về phía sau một bước.

Nhưng người tên là chị Hồng đó vừa nghe câu này, cô ấy không còn hoảng hốt như lúc nãy nữa. Lập tức đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo, rồi châm một điếu thuốc lá.

“ Gặp rắc rối rồi.” Hạ Cát Hoài thì thầm nói.

“ Chuyện gì?”

Lòng tôi có chút thấp thỏm, không phải là tôi vừa bắt tay vào điều tra chuyện của bố tôi, sau lưng đã có người đánh hơi được, muốn xử lí tôi chứ.

“ Dân xã hội đen đấu đá nhau, kia là băng Thanh Long. Chị Hồng này tôi đã nghe nói rồi, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp, là người của băng Hồng Đăng.

Đúng là xui xẻo, chúng ta đừng dây vào họ, cậu cũng đừng nói gì cả, để tôi đưa cậu ra khỏi đây.” Hạ Cát Hoài thì thầm dặn dò.

Bình thường tôi sẽ không đi như thế đâu, đây là địa bàn của tôi, dám gây chuyện ở địa bàn của tôi, tôi đâu thể cho qua như thế được.

Nhưng hôm nay thì khác, bây giờ tâm tư “ Gặp rắc rối rồi.” Hạ Cát Hoài thì thầm nói.

“ Chuyện gì?”

Lòng tôi có chút thấp thỏm, không phải là tôi vừa bắt tay vào điều tra chuyện của bố tôi, sau lưng đã có người đánh hơi được, muốn xử lí tôi chứ.

“ Dân xã hội đen đấu đá nhau, kia là băng Thanh Long. Chị Hồng này tôi đã nghe nói rồi, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp, là người của băng Hồng Đăng.

Đúng là xui xẻo, chúng ta đừng dây vào họ, cậu cũng đừng nói gì cả, để tôi đưa cậu ra khỏi đây.” Hạ Cát Hoài thì thầm dặn dò.

Bình thường tôi sẽ không đi như thế đâu, đây là địa bàn của tôi, dám gây chuyện ở địa bàn của tôi, tôi đâu thể cho qua như thế được.

Nhưng hôm nay thì khác, bây giờ tâm tư

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK