• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Tó tỉnh

Mấy người xung quanh đều đang quay video lại, thành phố Thông nói to thì không to mà nhỏ cũng không nhỏ. Thật ra những người này đều không quen Sở Tiêu Tiêu, chỉ là bọn họ nghe đến tên tập đoàn Tuấn Nhiên nên muốn xem náo nhiệt mà thôi.

Không lâu nữa đâu những video này sẽ được tung lên mạng. Những tiểu thư công tử nhà giàu đều có mặt trên đó, Hàn Khôn từng đề nghị tôi tiếp xúc với mấy người này nhưng tôi đều từ chối.

Nhưng Sở Tiêu Tiêu chắc chắn là người có tiếng trong nhóm con nhà giàu này, không lâu nữa đầu đám bạn xấu xa của cô ta sẽ biết. Lần này cô ta mất hết thể diện rồi.

Sau khi Sở Hoài Ân rời đi, nước mắt của Sở Tiêu Tiêu không kìm được rơi xuống, mặt còn đỏ ửng in hằn một cái tát trên đó, trông thật đáng thương.

“Đi thôi, có gì thì về nói. Đừng đứng ở đây mà mất mặt.” Sở Tiêu Tiêu hất tay tôi ra: “ Cậu đừng giả bộ làm người tốt! Nói đi, rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào hả?

Muốn có được Lâm Phương ư?

Nằm mơ đi, tôi sẽ không vì chuyện này mà bán đứng bạn mình đâu.” Tôi lôi cô ta đến trước cửa nhà vệ sinh, ở đây ít người hơn, không sợ cô ta bị bẽ mặt. Tôi còn cần thể diện lắm, không muốn làm to chuyện với cô ta đâu.

“ Tôi không cần cô làm gì cả, cô muốn làm gì thì làm. Tôi phải vào ăn cơm đây, còn cô?

Định để cái tát in trên mặt như thế mà đi vào à?”

Sở Tiêu Tiêu không ngờ tôi lại nói như thế, nhìn ánh mắt của cô ta, chắc cô ta đã chuẩn bị tinh thần để tôi đưa ra những yêu cầu quá đáng rồi.

Tôi xoay người đi vài bước, cô ta đuổi theo rồi hỏi: “ Cậu, thật sự không muốn làm gì ư?”

“ Không muốn.”

“ Vậy, vậy cậu có thể cho tôi hợp tác lại không?”

“ Không được.” Tôi dứt khoát từ chối, đùa nhau à, tôi đâu phải đồ ngốc. Cô ta tát tôi hai cái sau đó nói hai câu xin lỗi thì tôi có thể tha thứ cho cô ta sao?”

“ Tại, tại sao chứ?

Không phải cậu không muốn làm gì tôi sao?

Tôi xin lỗi cậu, tôi thật lòng xin lỗi cậu.” Tôi bị cô ta dây dưa không biết làm thế nào, đành dừng lại nghiêm túc nhìn cô †a, thật ra người phụ nữ này cũng xinh đẹp đấy, chỉ là ngốc nghếch quá.

“ Tôi không muốn tha thứ cho cô, không được à?

Từ lúc ban đầu tôi không hề muốn uy hiếp cô, không ai động đến tôi tôi sẽ không động đến người đó, nhưng nếu động đến tôi thì tôi sẽ khiến hắn không sống yên ổn. Bây giờ cô xin lỗi tôi, nói rằng cô sai rồi. Nhưng Sở Tiêu Tiêu à, nếu cô không đi đến đường cùng, cô sẽ xin lỗi tôi sao?

Sẽ không đâu. Cho nên cô không phải đang xin lỗi tôi, mà cô đang dùng cái tôn nghiêm lố bịch của cô để trao đổi cầu xin tôi giúp đỡ mà thôi.” Hốc mắt Sở Tiêu Tiêu lại đỏ ửng lên, nắm lấy tay áo của tôi: “ Vậy cậu muốn tôi làm gì mới có thể tha thứ cho tôi?

Cậu cũng nghe bố tôi nói rồi mà, nếu Tuấn Nhiên không hợp tác với tôi, ông ấy sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà” Tôi cười lạnh rồi nói: “Liên quan gì đến tôi.

Tôi hất nhẹ cánh tay một cái để đẩy cô ta ra sau đó đi thẳng về chỗ ngồi.

Lâm Phương không đợi được nữa, đang vươn cổ lên nhìn, cô ấy rất muốn đứng dậy tìm chúng tôi nhưng lại lo lắng không có ai ngồi ở bàn thì nhân viên phục vụ sẽ dọn bàn.

Thấy tôi quay lại, Lâm Phương yên tâm rồi: “ Tôi còn tưởng hai người xảy ra chuyện gì rồi chứ, hồi nấy có người nói có hai người đánh nhau ngoài cửa. Tôi còn tưởng là hai người cơ, Tiêu Tiêu đi đâu rồi?”

“ Hình như cô ấy đi vào nhà vệ sinh rồi, tình cảm giữa cô và cô ấy tốt thật đấy.” Tôi vẫn không hiểu nổi, người tốt như Lâm Phương sao là làm bạn với loại phụ nữ đanh đá như Sở Tiêu Tiêu chứ.

“ Ha ha, cậu đừng thấy Tiêu Tiêu suốt ngày nói nhiều như thế. Thật ra con người cô ấy tốt lắm, chỉ cần quen biết lâu sẽ hiểu thôi.” Trong lòng tôi chửi thầm một câu miễn đi, quen biết lâu với người phụ nữ này chắc tôi tổn thọ mất.

Khi Sở Tiêu Tiêu quay lại, vết bạt tai trên mặt đã mờ đi một ít nhưng có thể thấy mặt còn bị sưng. Nên cô ta chỉ đành giả vờ bị đau răng, lấy khăn che lấy mặt rồi nói dối là bị nhiệt miệng.

Lâm Phương đòi đi mua thuốc giải nhiệt cho Sở Tiêu Tiêu, tâm trạng của Sở Tiêu Tiêu đang rất chán nản, cũng không có tỉnh thần dây dưa với Lâm Phương nên đành gật đầu. Khi tôi lái xe đưa họ về nhà, tiện đường dừng xe bên hiệu thuốc.

Sở Tiêu Tiêu ngồi trong xe, còn tôi với Lâm Phương xuống xe đi mua thuốc.

Tôi cầm lấy thuốc, đi đến quầy tính tiền để thanh toán thì Lâm Phương đột nhiên gọi tôi.

“Trương Siêu, áo cậu bị rách khi nào thế?”

Tôi quay đầu nhìn, thấy sau lưng có rách một lỗ, không biết bị rách ra từ khi nào.

“ Không sao, không biết là bị móc vào đâu rồi.”

“ Nếu cậu không chê thì để tôi may lại cho, cái áo này may lại chắc còn mặc được.” Tôi đang định từ chối, dù sao cái áo này cũng không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng Lâm Phương dịu dàng như thế khiến trái tim tôi rất xúc động.”

“ Được, vậy làm phiền cô nhé.”

“ Sau này cậu đừng nói mấy câu như làm phiền hay cảm ơn gì nữa”

“ Tại sao vậy?”

Tôi buột miệng hỏi, Lâm Phương cúi đầu mặt đỏ tía tai đi ra khỏi hiệu thuốc, bỏ tôi ngơ ngác đứng lại một mình.

Hi” Sau khi nhân viên quét thẻ, đưa thuốc cho tôi rồi nói: “ Anh ngốc thật đấy, ngụ ý trong câu nói của người ta anh còn không hiểu ư?”

Tôi ngơ ngác không hiểu: “ Tôi thật sự không hiểu, lẽ nào tôi nói gì sao khiến Lâm Phương giận rồi ư?”

“ Bị anh làm cho tức chết rồi kìa, đồ đầu gỗ” Nhân viên thu ngân tức giận trợn mắt nhìn tôi.

Tôi đang mãi suy nghĩ về câu nói của Lâm Phương, trong lòng có một suy đoán rất táo bạo. Hay là cô ấy cũng thích tôi, bảo tôi đừng khách sao với cô ấy nữa?

Nhưng, nhưng điều này không thể nào?

Tôi làm sao xứng với Lâm Phương?

Lâm Phương dường như không giận, ngồi trong xe còn cười nói vui vẻ với tôi.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi càng hoài nghỉ suy đoán này là thật, tôi vui đến nỗi muốn nhảy dựng lên.

Nếu Sở Tiêu Tiêu không ở trong xe thì có lẽ tôi đã tỏ tình với Lâm Phương rồi! Nhưng liếc nhìn Sở Tiêu Tiêu một cái, trong lòng nghĩ bây giờ không nên, người phụ nữ này chắc chắn sẽ giở trò phá hoại.

Mẹ nó, người phụ nữ này không phá hỏng chuyện tốt của tôi chắc không chịu Ä: nổi.

Lái xe đến dưới nhà, trong lòng tôi rất khó chịu, có phải là Sở Tiêu Tiêu đang trả thù tôi.

“ Tôi đi lấy chuyển phát nhanh đã, hai người đi đỗ xe đi.” Lâm Phương bảo tôi dừng xe một lát, đẩy cửa xe ra rồi nói.

Sau khi Lâm Phương xuống xe, tôi quay đầu lại hỏi Sở Tiêu Tiêu: “ Sao cô không xuống xe đi!” Sở Tiêu Tiêu ôm lấy mặt, thở dài một tiếng: “ Tôi bị bố tôi đuổi đi rồi, không có chỗ về nữa.” Mẹ nó, lý do quái quỷ gì thế chứ! Trong lòng tôi như muốn bốc lửa, đập mạnh vào còi một cái, xe đột nhiên vang lên một tiếng bíp. Lâm Phương coi Sở Tiêu Tiêu là bạn thân, chắc chắn sẽ không đuổi Sở Tiêu Tiêu đi, nói cách khác người phụ nữ này còn bám lấy hai chúng tôi vài ngày nữa.

Sở Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, rướn mặt lên về phía trước nhìn tôi rồi nói: “ Cậu muốn ở riêng với Phương Phương à, vậy thì lấy lại vụ hợp tác của Tuấn Nhiên cho tôi đi.”

“ Ha ha, hồi nãy cô còn nói sẽ không lấy Lâm Phương ra làm điều kiện trao đổi cơ mà.” Sở Tiêu Tiêu nhếch môi nói: “ Vậy tôi sẽ bám lấy Phương Phương, cậu đừng mong có thời gian ở riêng với cô ấy. Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu thích Phương Phương. Cậu không để tôi yên ổn, tôi cũng không để cậu yên đâu. Hừ!”

“ Sở Tiêu Tiêu, tôi và cô có thù oán với nhau à, tại sao cô cứ muốn làm khó tôi!”

“ Vì cậu không phải người tốt! Cậu hại tôi, tôi không muốn để cậu làm hại Phương Phương.”

“ Theo như cô nói thì tôi phải chứng minh mình không phải người xấu, còn phải giới thiệu vụ làm ăn của Tuấn Nhiên cho cô ư?”

“ Vậy thì tốt quá” Tôi trợn mặt nhìn vào gương chiếu hậu: “ Cô mặt dày thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK