• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8 Trèo cao

Sở Tiêu tiêu cũng bị chọc cười phá lên, lắc ly rượu và nói: “Nghèo không đáng thương, đáng thương là cậu không biết tự lượng sức mình. Nghèo nhưng phải thật thà, đừng ham muốn trèo cao. Cậu như thế này buồn cười lắm.” Lâm Phương ra sức đánh mắt ra hiệu với tôi, bảo tôi đừng nói nữa, tôi biết cô ấy sợ họ sẽ làm khó tôi.

Tôi nhìn đám người này bằng ánh mắt lạnh lùng, nhớ kĩ mặt từng người một, cuối cùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Sở Tiêu Tiêu, chỉ muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô ta.

Loại phụ nữ như cô ta rất kinh tởm, miệng nói ra câu nào cũng có “ ý tốt”, thật ra lúc nào cũng cao cao tại thượng xem mình là công chúa. Dường như ai không có tiền đều là kẻ thấp hèn, không có tư cách nói chuyện với cô ta.

Đám người này mặc kệ tôi khó chịu, ai nấy cười một cách điên cuồng, chỉ vào tôi rồi ôm bụng cười sặc sụa.

“ Nếu tôi không uống ly rượu này, mấy người không cho tôi đi ư?” Tôi hỏi.

Lưu Hổ lau nước mắt, cười nói: “ Ly rượu này đắt lắm, một chai hơn ba triệu rưỡi đấy, thèm uống thì cứ nói, giả vờ giả vịt gì nữa” Sở Tiêu Tiêu làm ra vẻ Thánh Mẫu nói: “ Chỉ cần cậu không dây dưa với Lâm Phương, đồng ý nghỉ việc, số rượu tối nay đều có thể tặng cậu. Bây giờ cậu là bảo vệ chứ gì, tôi có thể giới thiệu cho cậu đến chỗ khác làm việc, lương ít nhất cũng cao hơn lương hiện tại một triệu rưỡi.” “Một triệu rưỡi ư, haha.” “ Một triệu rưỡi mà còn chê ít hả? Trương Siêu à, đừng có đáng giá mình cao quá.” Sở Tiêu Tiêu cắn môi nói.

Tôi cười haha, tiếng cười cũng rất lớn đến nỗi mọi người đều im lặng nhìn tôi, tôi gật đầu nói: “ Một triệu rưỡi được đấy, đại tiểu thư cô ban ơn cho tôi làm sao tôi có thể chê ít được chứ. Tôi hận không thể quỳ xuống để lĩnh thưởng đây.

Sở Tiêu Tiêu nghe giọng điệu của tôi có chút không đúng, cau mày rồi lấy tay che ngực lại. Đang định giáo huấn tôi thì thấy tôi cầm ly rượu lên.

“ Rượu này hơn ba triệu rưỡi một chai à, vậy ly này chắc đắt lắm nhỉ?” Sở Tiêu Tiêu không vui nói: “ Cậu đừng có kỳ quái như thế, cho cậu cả chai đưa về cũng được, rượu trên bàn cậu đều có thể đem về.” Tôi gật gật đầu, sau đó cầm ly rượu lên, đổ lên đầu Sở Tiêu Tiêu.

“ Đắt quá, tôi không uống nổi đâu. Sở đại tiểu thư tự hưởng thụ đi nhé.” Nói xong, tôi cố tình úp chiếc cốc lại, không giọt nào đổ xuống đất mà đổ hết lên đầu cô ta.

một chiếc áo phông của tôi. Rượu chảy từ mặt cô ta xuống ngực, làm ướt vải che trước ngực, lộ ra hai cục thịt tròn trịa.

Tất cả mọi người đều ngẩn người ra, không ngờ tôi dám làm như vậy, Sở Tiêu Tiêu là ai chứ? Là người đứng đầu trong đám nữ sinh, cho đến bây giờ trong đám côn đồ ở thành phố Thông cô ta là nữ côn đồ được nhiều người kính nể nhất, bao nhiêu tên côn đồ đều nghe lời cô ta.

Chỉ cần cô ta ra lệnh một tiếng đều tình nguyện liều mạng vì cô ta.

Tôi, Trương Siêu, là một kẻ nhỏ bé hèn mọn lại dám làm cô ta bẽ mặt như vậy.

Tôi bình thản nói: “ Vốn dĩ ly rượu này của cô, tôi uống cũng được không uống cũng được. Nhưng cô nói tôi không uống thì đừng hòng đi khỏi đây, tôi thật sự không thể uống nổi. Tôi muốn xem xem có đúng là tôi không ra khỏi đây được không. Ồ, tôi quên nói là tôi cũng không muốn đi, những người ở đây còn có vài món nợ cũ với tôi, tôi phải đòi chứ.” Sở Tiêu Tiêu tức đến mức toàn thân phát run, hai bàn tay nắm chắt lại, hét lên một tiếng: “ Đánh đi!” Ra lệnh một tiếng, tất cả đàn ông ở đó đều xông về phía tôi, Trần Ngọc Châu cũng ra hiệu với Lưu Hổ, bốn người Lưu Hổ gật đầu, lấy chiếc côn treo ở eo ra rồi xông về phía tôi.

Trần Ngọc Châu hét lên: “ Đánh chết cho tao! Đánh gấy một chân cho tao, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm!” Tôi ngồi bất động ở đó, chờ đến khi người đầu tiên xông đến trước mặt tôi, tôi nắm lấy cổ áo của hắn. Tên kia bị mất thăng băng, tôi cướp lấy chiếc gậy sắt trong tay hắn, dùng gậy càn quét một lượt, hạ gục hết đám người thứ hai xông tới. Bọn chúng chưa kịp hét lên, tôi đã nắm lấy tay một kẻ trong đó đẩy về phía trước, làm cả đám người đều bị đẩy ra.

Thậm chí tôi chưa rời khỏi chỗ, đám người này cũng không hề động được đến một sợi tóc của tôi.

Trần Ngọc Châu biết được bản lĩnh của tôi nhưng lại không biết tôi đánh nhau giỏi như vậy. Nhớ lại lần trước bị tôi dạy dỗ, đột nhiên có chút sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Tôi xông đến nhấc cằm hắn ta lên nói: “ Cậu chỉ có chút can đảm này à?” Lúc này hắn muốn đi cũng không được, ngoan cố hét lên: “ Xông lên đi. Mẹ mày, còn không ra tay à.” “ Chờ chút.” Tôi đứng dậy xoay xoay cổ rồi nói.

Sắc mặt Trần Ngọc Châu nghỉ hoặc, Lưu Hổ hung hãn nói: “ Mẹ mày, bây giờ cầu xin muộn rồi.” Tôi ném điện thoại cho Lâm Phương, cười nói: “ Giữ giúp tôi nhé, tôi sợ bị bể mất, tôi chơi với bọn họ một lát.” Lưu Hổ là người có liên can, hắn xông lên với ý nghĩ muốn đánh chết tôi, cầm lấy cây gậy hùng hổ xông vào đập mấy lần vào mặt tôi nhưng đều bị tôi tránh được.

“ Hừ, tao đánh chết mày! Nhớ quay video lại đấy, đây là kết cục của kẻ nói dối.” Lưu Hổ thấy tôi trốn tránh rất nguy hiểm, mấy lần xém chút đánh trúng tôi.

Nên cho rằng tôi may mắn mới tránh được, đắc ý dặn dò họ.

Tôi không nói gì cả, lắc qua lắc lại vài lần, hầu như đã biết vờn hết sức mạnh và tốc độ của bọn chúng.

Bỗng nhiên, tôi ngây người ra, không kịp tránh cây gậy của Lưu Hổ trước mặt.

Lưu Hổ vui mừng, dốc hết chút sức lực cuối cùng. Trong nháy mắt, tôi nhẹ nhàng lướt một bước, nắm chắc lấy cổ tay Lưu Hổ, nhân lúc hắn còn sững người, đá một phát bay ra ngoài.

Lưu Hổ chưa kịp hét lên, tôi túm lấy người xông lên từ phía sau, lưng hắn ngã nhào xuống đấy, tên kia đau đớn hét lên một tiếng rồi bị tôi ném xuống bàn trà.

Động tác của tôi rất nhanh, các kỹ năng chiến đấu được huấn luyện trong quân đội không giống như bọn côn đồ kéo bè kéo lũ đánh nhau. Hồi nấy tôi cố ý tránh né chỉ là muốn kiểm tra tốc độ của chúng, sợ mình ra tay quá mạnh, lỡ đánh chết người thì không hay lắm.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, căn phòng đã trở nên hỗn loạn, những người phụ nữ sợ hãi hét lên.

Tôi kéo Trần Ngọc Châu từ ghế sofa lên, đôi môi hắn tái nhợt nói: “ Mày, mày muốn làm gì?” Tôi nói: “ Hồi nấy cậu nói tôi nên xem bói mà, để tôi bói cho cậu, xem hôm nay có bị tôi đánh không.” “ Mày, mày dám! Tao là thiếu gia tập đoàn Cự Ân, là khách hàng của công ty mày. Mày dám động đến tao, tao, tao bảo Lục Đào tống cổ mày ngay!” Tôi không thèm bận tâm: “ Cậu là người trưởng thành rồi, sao vẫn như thời cấp ba thế, không sợ mất mặt à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK