• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7 Coi thường người khác

“ Cậu là Trương Siêu à, đã đến đây thì đều là khách, uống một ly nhé.” Tôi ngồi ngẩng mặt quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô ấy, từ ánh mắt của cô ấy có thể thấy không có chút thiện ý nào.

Tôi cười nhạt trong lòng, muốn xem cô ấy muốn làm gì, bèn nhận lấy ly rượu một ly cạn sạch rồi úp ngược nó lên bàn.

Mọi người cùng ồ lên một tiếng, Sở Tiêu Tiêu rót ly thứ hai, cười và nói: “ Xem ra là một người rất thẳng thắn, vậy tôi không vòng vo nữa. Cậu đến đây với bạn thân tôi, chắc chắn là muốn theo đuổi cô ấy.” Tôi xem chút phun hết rượu vừa nãy mới uống ra, cô gái này nghĩ gì thế, nói thẳng cũng không thẳng đến mức đó chứ.

Lâm Phương vội vàng hét lên: “ Tiêu Tiêu, bà đừng nói linh tỉnh.” Sở Tiêu Tiêu nói tiếp: “ Bạn tôi da mặt mỏng lắm, không nỡ từ chối cậu đâu.

Tôi và cậu nói thẳng với nhau nhé, tình cảm của bạn thân tôi và Trần Ngọc Châu rất tốt, cậu đừng làm người thứ ba.

Như thế thật không đáng mặt đàn ông, hơn nữa cậu chắc cũng biết thân phận của Trần Ngọc Châu chứ, cậu cướp bạn gái của anh ấy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Uống xong ly này, mọi chuyện trước đây đã rõ ràng rồi, sau này cậu tránh xa Phương Phương ra.” Lâm Phương kéo Sở Tiêu Tiêu ra, tức đến mức mặt đỏ ửng lên: “ Tiêu Tiêu, bà đang nói linh tinh gì thế, giữa tôi và Trần Ngọc Châu không phải như vậy, tôi và Trương Siêu cũng không.” “ Ai nói không phải chứ, tôi thấy Tiêu Tiêu nói rất đúng.” Trong sự kinh ngạc của mọi người, Trần Ngọc Châu đứng dậy.

Tôi đang định nói, tên nhóc này lấy đâu ra dũng khi thế. Lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, bốn người đàn ông cao to lực lưỡng đi vào. Bốn người này đi vào gật đầu với Trần Ngọc Châu, rồi lần lượt đứng bên cạnh tôi.

Động tác của bốn người đàn ông này có chút cứng ngắc, chờ bọn họ đi vào đúng như dự đoán, trên eo của bốn người này đều có gậy sắt.

Họ là tay chân Trần Ngọc Châu gọi đến, chỉ cần Trần Ngọc Châu nói một câu họ sẽ động thủ ngay.

Tuy là biết tôi khỏe mạnh, không dễ đối phó. Nhưng Trần Ngọc Châu không biết tôi đã từng đi lính năm năm, nhất định tưởng rằng bốn người anh ta gọi đến có thể chế ngự được tôi.

Sở Tiêu Tiêu đang chờ mời rượu tôi, bốn người Trần Ngọc Châu gọi đến hung hăng đứng xung quanh tôi. Những người ở bữa tiệc cho dù mù cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Phương rất lo lắng, kéo Trần Ngọc Châu mấy lần, bị Trần Ngọc Châu ôm lấy eo rồi ép vào bờ tường. Tôi nhìn tay anh ta, lòng như lửa đốt, xém chút bóp nát chiếc ly trong tay.

“ Trương Siêu, hôm nay tôi nể mặc Phương Phương, cậu uống ly này đi. Sau này cút cho khuất mắt chúng tôi, đừng dây dưa chuyện gì, nếu không hôm nay cậu đừng hòng ra khỏi căn phòng này.” Tôi không nói gì cả, tiếp tục chơi Tetris.

Lúc đi lính tôi cũng thích chơi trò chơi này vì trong quân ngũ không có sóng, trò chơi này không cần kết nối mạng cũng chơi được.

Nhiều người như vậy, nhiều dáng vẻ như vậy, không ngờ tôi lại không xem họ là gì cả.

Tôi đánh xong một ván, cười haha nói: “ Xin lỗi nhé, không uống.” Sắc mặt của Sở Tiêu Tiêu còn khó coi hơn cả bùn lầy, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “ Cậu đừng giận. Uống là tốt cho cậu thôi, chúng tôi không muốn ức hiếp người khác nhưng cậu cũng đừng quá đáng quá.” “Tôi quá đáng ư? Tôi không giữ khoảng cách với Lâm Phương là quá đáng sao? Bọn họ đâu phải là người yêu của nhau.” Trần Ngọc Châu sắc mặt xám xịt không nói gì, trong đám người đang đứng xem bỗng có một người nói: “ Aiya, tao nhớ ra rồi. Mày là Trương Siêu đúng không, hồi học cấp ba xem chút bị tao bắt uống nước tiểu đấy!” Vốn dĩ tôi rất bình tĩnh, nhưng nghe thấy những lời này. Trán tôi như bốc lửa, đây là điểm yếu trong lòng tôi, ai động vào đều phải chết.

Tôi quay đầu nhìn người kia một cái, lúc cậu ta mới bước vào ánh đèn lờ mờ khiến tôi không nhìn rõ nên không nhận ra hắn. Tên này không phải Lưu Hổ sao? Khóe miệng Trần Ngọc Châu nhếch lên một nụ cười gian mãnh, tôi lập tức hiểu ra, Lưu Hổ là do hắn cố ý gọi đến mục đích là để làm nhục tôi.

“ Chắc mọi người không biết, tôi giới thiệu một chút nhé. Đây là Trương Siêu, siêu nhân uống nước tiểu nổi tiếng ở trường cấp ba thành phố Thông chúng ta. Mọi người còn nhớ không? Tên thiểu năng trong trường năm đó chính là hắn, nghe nói ở nhà hắn thích uống nước bồn cầu lắm. Sở Tiêu Tiêu à, thảo nào hắn không uống ly rượu này, người ta ngại uống đó mà.” Mọi người cười ầm lên, bắt đầu xì xào bàn tán.

Tuy tôi không quen mấy người này nhưng họ đều biết tôi. Năm đó, chuyện tôi bỏ học vì bị Lưu Hổ đánh ai ai cũng biết.

Trần Ngọc Châu giả vờ thương xót nói: “ Ôi, còn có chuyện này cơ à? Tôi thực sự không biết cơ đấy. Trương Siêu à, nếu cậu không muốn đi thì ở lại kể lại tình tiết chuyện hồi cấp ba đi. Hai chúng ta tuy học cùng một lớp nhưng đến hôm nay tôi mới phát hiện ra tôi biết rất ít về cậu.” “ Tôi nhớ ra rồi, thì ra là cậu ta. Đây chẳng phải là tên ngốc ít nói kia sao?” “ Siêu nhân uống nước tiểu, tôi nhớ nhà hắn nghèo lắm, học cấp ba mà còn mặc quần áo cấp hai, toàn mặc quần ngắn ngủn” “ Haha, cậu nói vậy tôi nhớ ra rồi, nghèo thế mà còn theo đuổi Lâm Phương, bị điên rồi hả?” “Phương Phương, không phải cậu bị hắn lừa rồi chứ. Bây giờ hạng người nghèo này chỉ thích lừa con gái hiền hành như cậu thôi. Con người cậu đơn thuần, nhất định phải nhìn rõ bộ mặt thật của hắn đấy.” Những tràng cười lố bịch lọt vào tai tôi, tay cầm điện thoại của tôi phát ra tiếng rắc rắc.

Lâm Phương đẩy Trần Ngọc Châu bảo hắn đừng nói nữa, Trần Ngọc Châu cắn răng bực bội nói với Lâm Phương: “ Em thương hắn ta nhỉ, em mà nói thêm một cậu nữa, tôi sẽ khiến hắn hôm nay phải bò ra khỏi đây.” “ Cậu đừng như thế, cậu ấy và cậu không thù không oán, để cậu ấy đi đi, chuyện của chúng ta chúng ta tự giải quyết.” Lâm Phương cầu xin.

Tôi liền đứng dậy, cao hơn Sở Tiêu Tiêu một cái đầu, Sở Tiêu Tiêu không hổ danh từng là côn đồ hồi học cấp ba, to gan hơn người khác nhiều, nhìn chằm chằm tôi không chút sợ hãi, không lùi nửa bước.

“Mọi người nói đúng là có chút khó nghe, nhưng đều nói thật lòng. Cậu và mọi người không cùng hội cùng thuyền, ở lại cũng chỉ làm bản thân khó xử. Cậu uống ly này rồi đi khỏi đây, sau này ai đi đường nấy, không ai làm khó ai.” Trong lòng tôi cảm thấy rất kinh tởm, cười nhạt rồi nói: “ Cảm ơn cô, cô cũng rất tâm lí đấy. Cô không tự cảm thấy xấu hổ à?” Sở Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn tôi: “ Tôi biết, người nghèo các cậu đều có lòng tự tôn, nhưng lòng tự tôn này không liên quan đến tôi. Tôi thề, tôi chưa bao giờ kì thị người nghèo nhưng cậu đừng hòng kéo chị em tôi xuống nước. Cậu tìm cô gái khác đi, tôi tuyệt đối sẽ không quản.” “ Đúng thế, Trương Siêu à. Tự soi lại bản thân mình đi, mày có gì xứng với Lâm Phương? Tao thấy mày nên tìm một cô bạn gái nồi nào úp vung nấy đi. Ha ha ha hai” Lưu Hổ nói.

Trần Ngọc Châu lập tức nói tiếp: “ Đi xem bói đi. Tìm người xứng với loại như mày đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK