• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28 Cứng miệng.

“Chờ chút đã! Phương Phương còn chưa về, cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ!” Sở Tiêu Tiêu nói.

Huyệt thái dương của tôi đột nhiên nhếch lên, Lâm Phương nói đi lấy chuyển phát nhanh mà đi lâu quá rồi.

Tôi nói: “ Đừng sốt ruột, người của Trần Ngọc Châu phái đến đã bị tôi bắt lại rồi, Lâm Phương chắc là không sao đâu. Cô đi khắp nơi tìm xem, không được báo cảnh sát.” Sở Tiêu Tiêu gật đầu như gà rù, đi được vài bước liền quay lại.

“Tôi sợ…” Tôi xỉu mất, có gì mà sợ chứ, mấy tầng dưới đèn đều sáng, tôi đâu có bắt cô ta đi tìm trong bóng tối đâu.

Hơn nữa, người của Trần Ngọc Châu phái đến đã bị chúng tôi tóm cổ rồi, hắn không đến nổi phái người đến cứu viện đâu. Muốn cưỡng hiếp hay là muốn tạo phản chứ?

Nhưng tôi định nói thì chợt nhìn thấy mắt Sở Tiêu Tiêu đỏ ửng lên, trên cổ còn in hẵn vết siết chặt lúc nấy, bên mặt trái có một vệt xước, áo cũng bị xé rách, ngực lộ ra một vùng da trắng như tuyết, nhìn thấy cả khe rãnh. Tôi bèn kìm nén lời muốn nói lại.

“ Được rồi, vậy cô trông chừng hắn đi, để tôi đi tìm.” Tôi nói xong kéo tên người Việt Nam kia vào nhà, sau đó lấy hai cái dây rút nhựa cột hai ngón tay cái của hắn lại. Sau đó trói hắn ở máy sưởi trong nhà.

“ Được rồi, hắn không chạy nổi nữa đâu, cô không cần sợ hãi nữa.” Tôi nói xong rồi quay đầu lại, không nhìn thấy bóng dáng Sở Tiêu Tiêu ở đâu. Tôi đang nghĩ xem cô ta chạy đi đâu rồi, thì cô ta cầm một con dao từ trong nhà bếp chạy ra.

Tôi nhíu mày rồi nói: “ Cô làm gì thế?

Bỏ dao xuống nhanh lên.” Sở Tiêu Tiêu cầm lấy dao chỉ vào tên người Việt kia, tôi nắm chặt lấy cổ tay cô ta, khéo léo lấy lại con dao.

“ Đừng làm bừa, ngoan ngoãn chờ ở đây đi. Chỉ cần cô không lại gần hắn, hắn không chạy được đâu, tin tôi đi.” Sở Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh rồi nói: “ Cậu đi nhanh rồi về.” Khi tôi đi ra khỏi nhà không nhịn cười được: “ Đột nhiên cô không ghét tôi nữa, có chút không quen.” Không nằm ngoài dự đoán của tôi, quả nhiên Lâm Phương không sao, cô ấy đi lấy chuyển phát nhanh rồi đứng nói chuyện phiếm với bà chủ tạp hóa dưới nhà.

Lâm Phương thấy tôi đến tìm, bèn ôm lấy đồ, chào bà chủ một tiếng rồi đi.

“ Sao cậu lại đến đây thế, cậu lại cãi nhau với Tiêu Tiêu à?”

Lâm Phương hỏi, “ Tôi còn muốn cho hai người thêm thời gian tiếp xúc với nhau, hi vọng hai người có thể làm hòa. Xem ra tôi lại thất bại rồi.

Tôi thở dài một hơi: “ Nãy giờ cô đứng ở hàng tạp hóa này à?

Không đi chỗ nào khác chứ?

Lâm Phương nghi ngờ hỏi: “ Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“ Haiz, lên nhà rồi nói, cô không sao là tốt rồi. Thời gian này cô đừng đi lung tung.” Trong thang máy không có người ngoài, tôi bèn kể chuyện xảy ra lúc nấy cho Lâm Phương nghe.

“ Không, không thể nào. Trần Ngọc Châu sao lại làm việc này chứ.”

“ Đến bây giờ cô còn tin tưởng nhân cách của hắn ư?

Hắn không phải kẻ tốt, cô đã quên chuyện hắn lấy bố cô ra để uy hiếp cô rồi sao?”

“ Tôi chỉ không ngờ cậu ta lại làm chuyện này, đáng sợ quá.” Lâm Phương nói.

Tôi biết rằng không được tận mắt nhìn thấy thì Lâm Phương sẽ không tin. Cô ấy quá lương thiện, cũng không dễ dàng tin người khác.

“ Đã nhốt người lại rồi, cô về xem là biết thôi.” Tôi cũng không khuyên tiếp nữa, nói nhiều chỉ bằng để cô ấy tận mắt nhìn thấy.

Khi nhìn thấy tên người Việt bị trói lại, sắc mặt của Lâm Phương tái mét, ngồi xoài xuống ghế sofa không đứng dậy nổi.

“ Sao lại như thế chứ?

Cậu ta thật sự muốn hại tôi sao.” Nhìn cô ấy như thế tôi rất đau lòng, hận không thể giết Trần Ngọc Châu rồi vứt cho chó ăn.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai Lâm Phương, cô ấy liền dựa vào tôi, nhoài người về phía tôi khóc nức nở.

“ Sau này chúng ta phải làm sao đây?

Trương Siêu, chúng ta làm sao đối phó được Trần Ngọc Châu chứ?”

Tôi cắn răng nói: “ Cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô.” Lâm Phương càng khóc to hơn: “ Cậu không biết đâu, ở thành phố Thông này thế lực của Trần Ngọc Châu lớn lắm.

Nếu hắn muốn ép chúng ta, chúng ta chỉ có con đường chết thôi! Hắn, hắn quen xã hội đen đấy.”

“ Cho dù hắn là ai, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.

Cho dù phải liều mạng, tôi cũng sẽ không để cô bị tổn thương.” Tôi nắm chặt lấy tay Lâm Phương, Lâm Phương được tôi an ủi, mặt đỏ ửng lên, dần dần nín khóc.

Sở Tiêu Tiêu cũng an ủi Lâm Phương: “ Xã hội đen thì sao chứ, thành phố Thông này còn có vương pháp mà, không được thì chúng ta báo cảnh sát! Phải rồi, bây giờ chúng ta báo cảnh sát đi, giao tên người Việt này cho cảnh sát.” Tên người Việt kia nghe hiểu một chút Tiếng Trung, nghe chúng tôi nói như vậy, lập tức lo lắng hét lên.

Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi: “ Hắn đang nói gì thế?”

Tôi nói: “ Hắn nói hắn nhập cảnh Trung Quốc hợp pháp, nếu báo cảnh sát sẽ thành sự việc liên quan đến ngoại giao.

Camera giám sát trong tòa nhà này đều bị hắn phá hỏng rồi, chúng ta không có bằng chứng để chứng minh hắn phạm tội đâu.”

“Mẹ nó! Còn có đúng sai không chứ, trên người tôi còn có vết thương do hắn gây ra đó!” Sở Tiêu Tiêu tức giận chửi tục.

“ Hắn nói thật đấy, tên này rất hiểu luật pháp, là dân lành nghề đấy. Chúng ta giao hắn cho cảnh sát, không những hắn không bị trừng phạt mà chúng ta còn mang vạ vào thân.” Tôi tưởng Trần Ngọc Châu chỉ sai đến hai tên côn đồ, không ngờ hắn mời sát thủ chuyên nghiệp đến đây. Sát thủ chuyên nghiệp ở nước ngoài, chỉ cần lý lịch sạch sẽ thì rất dễ dàng làm việc trong nước, cảnh sát sẽ thận trọng hơn những với những việc liên quan đến ngoại giao.

Nhưng, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Đầu óc như Trần Ngọc Châu sẽ không nghĩ ra được chiêu này đâu, e là có người đứng đằng sau bày mưu tính kế. Người này không thể nào là Lâm Khang, Lâm Khang cũng không hề thông minh. Cho dù là ai, Trần Ngọc Châu có vị quân sư này sẽ là rắc rối lớn đối với tôi.

Sở Tiêu Tiêu sốt ruột nói: “ Vậy làm sao đây?

Lẽ nào chúng ta xem như gặp xui xẻo sao?

Hồi nấy cậu nói đi tìm Trần Ngọc Châu mà, bây giờ chúng ta đi tìm hắn, hai mặt một lời xem hắn có thừa nhận không?”

Lâm Phương nức nở nói: “ Hay là chúng ta bỏ qua đi. Trương Siêu à, chúng ta đều là người không có quyền thế, không động vào Trần Ngọc Châu được đâu.

Sau này chúng ta tránh mặt hắn đi, sẽ có một ngày nào đó hắn bỏ qua cho chúng ta thôi.”

“ Không được, loại người này chúng ta càng sợ hắn sẽ càng hung hăng.” Tôi rất hiểu loại người như Trần Ngọc Châu, thời cấp ba tôi rất yếu đuối và là đối tượng bắt nạt dễ nhất của bọn chúng. Những kẻ này sẽ không vì tôi tỏ ra yếu đuối mà tha cho chúng ta đâu, ngược hại chúng sẽ càng phấn khích hơn.

“ Đúng thết Phương Phương à, cậu tin Trương Siêu đi, cậu ấy nhất định sẽ có cách.” Sở Tiêu Tiêu nói.

Tôi và Lâm Phương cùng nhìn cô ta một cách lạ lùng, Sở Tiêu Tiêu có chút xấu hổ khi bị chúng tôi nhìn như thế, ôm lấy mặt rồi nói: “ Mặt tôi có dính gì trên đó à?”

Lâm Phương lau nước mắt, hết khóc lại cười: “ Tôi chỉ cảm thấy kì lạ, sao đột nhiên bà lại nói giúp Trương Siêu thế”

“ Tôi, tôi có sao?

Đâu có.” Sở Tiêu Tiêu cứng miệng nói, Tôi chỉ nói thật thôi, tôi vân rất ghét Trương Siêu, nhưng tôi chỉ vì việc lớn thôi.” Lâm Phương nắm lấy tay cô ta, ôm cô ta vào lòng vào nói: “ Bà còn cứng miệng nữa, rõ ràng bà được Trương Siêu cứu nên cảm kích cậu ấy rồi.”

“ Đâu có! Đâu cũng vào đó thôi, cậu ta cứu tôi một trăm lần tôi cũng ghét cậu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK