• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5

Cô ấy uống một chút rượu, da ửng hồng lên, đến vùng da thịt trên ngực cũng giống như được ngâm trong rượu, sự cám dỗ không thể nói thành lời được. Tôi cao hơn cô ấy một chút, từ phía tôi nhìn xuống, có thể nhìn thấy một khe rãnh chói lóa lấp ló bên trong chiếc váy trễ ngực màu vàng kia.

Tôi giật mình định thần lại, nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi cô ấy có chuyện gì.

Cậu thay đổi nhiều quá, tôi thật sự không nhận ra cậu.”

” Năm lớp 11 sau khi nghỉ học tôi đã đi nhập ngũ

Cũng tốt đấy”

“Ừm, cũng rất tốt, không có việc gì nữa thì tôi về ngủ đây? Tôi thật sự lo lắng nếu tiếp tục nói chuyện với cô ấy, mắt tôi sẽ không chịu rời khỏi ngực của cô ấy mất. Đàn ông có cái thói xấu này, nhìn thấy hai cục thịt kia là đi không nổi nữa”

” Trương Siêu! Chuyện hồi cấp ba… Tôi nợ cậu một câu xin lỗi. Lúc đó Trần Ngọc Châu muốn theo đuổi tôi, tôi từ chối không được chỉ đành nói cậu là bạn trai tôi. Lúc đó tôi túng quẫn quá, vừa khéo hai hôm trước cậu vừa cứu tôi, nên đầu óc tôi chỉ có thể nghĩ tới cậu. Tôi không biết rằng Trần Ngọc Châu sẽ làm thế. Thật sự xin lỗi cậu, sau này tôi giải thích nhưng cậu ta không chịu tin.”

” Không sao. Không phải cậu ta không tin mà cậu ta chỉ giết dọa khi mà thôi. Lo đi ngủ đi, tôi quên chuyện này lâu rồi.”

Lâm Phương cười rồi gật gật đầu: “ Chúc ngủ ngon.”

Sau khi tôi thấy cô ấy đóng cửa phòng, thật sự nhịn không nổi nữa, liền nhảy cấng lên vài cái, trong lòng không ngừng hô hoán Yes!

Vốn dĩ tôi cho rằng hôm sau Trần Ngọc Châu sẽ đến công ty nổi giận, báo Lục tổng đuổi việc tôi. Không ngờ anh ta không hề xuất hiện.

Lấy được đơn đặt hàng của Cự Ân, cả công ty đều rất bận rộn. Mỗi ngày tôi đều phải chạy khắp nơi với Lục tổng, bây giờ anh ấy xem tôi là tài xế rồi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã học được rất nhiều điều. Anh ấy nói được làm được, chiếc Land Rover kia thực sự để cho tôi lái rồi. Nói thật lòng, tôi rất vui, dù gì chiếc Porsche kia có vẻ huênh hoang quá, tôi muốn lái một chiếc xe bình thường thôi.

Lâm Phương và tôi sống chung một tòa nhà, tôi đi làm tan làm đều chở cô ấy đi, thường xuyên qua lại với nhau nên quan hệ của hai chúng tôi đã thân thiết hơn. Có chuyện gì cô ấy cũng thường tìm tôi để bàn bạc, đi siêu thị cũng gọi tôi đi cùng.

Có mấy lần cô ấy còn bảo tôi về nhà cô ấy, do đó tôi đã quen được Lâm Khang- em trai cô ấy. Đó là một tên côn đồ, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, không lo học hành, còn trẻ tuổi mà đã nợ một khoản tiền không ít trên mạng, luôn bắt Lâm Phương giúp nó trả tiền.

Chị, đây là cái mỏ chị mới đào được hả? Xem ra không có tiền bằng người lần trước.” Lúc Lâm Khang mở cửa quan sát tôi một lượt, thấy chiếc đồng hồ rẻ tiền tôi đeo, không chút do dự nói ra những lời đó.

Lâm Phương tức giận đẩy nó một cái: “ Em nói linh tinh gì thế? Đây là đồng nghiệp của chị, tên là Trương Siêu. Anh đừng để y nhé, em trai tôi miệng nói bậy bạ nhưng không có ý xấu đâu.”

Mặt tôi thì cười hihi nhưng trong lòng đang chửi rủa, giơ tay ra với Lâm Khang và nói: “ Không sao, chào cậu. Anh là Trương Siêu”

Lâm Khang xì một tiếng: “ Được, được, là đồng nghiệp thì được. Không có tiền đừng hòng tán chị tôi, tôi biết chị ấy rất xinh”

” Thắng nhóc này, khách đến nhà em không biết rót trà mời

khách hả.”

“ Em đi chơi game đây, không rảnh”

Sắc mặt Lâm Phương rất ngại, bảo tôi ngồi xuống sau đó rót trà cho tôi, cất đồ ăn mới mua vào trong tủ lạnh.

Tôi nhìn xung quanh một vòng, thấy nhà Lâm Phương dùng từ nghèo rớt mồng tơi để miêu tả thì cũng không cường điệu quá. Ngoài một vài nội thất cơ bản thì không có gì nữa, hơn nữa những nội thất này đều rất cũ rồi.

Lâm Phương ngại ngùng nói: ” Sau khi bố tôi lâm bệnh, ngày nào cũng cần tiền. Mẹ tôi phải chăm sóc ông ấy nên không kiếm được tiền, tôi còn có đứa em trai như thế, nên trong nhà…”

‘Tôi hiểu mà, hoàn cảnh nhà tôi trước kia còn tệ hơn nhà cô.”

Không ngờ bây giờ cậu trở nên như thế này rồi, tôi nhớ trước đây cậu chẳng dám nói chuyện với tôi, haha.”

Cô ấy vừa nói xong, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Lâm Phương nhìn điện thoại, thần sắc hoảng hốt, cầm điện thoại đi ra ngoài. Ở quân ngũ tôi là trinh sát viên, vừa nhìn đã biết chắc chắn là Trần Ngọc Châu gọi tới.

Quả nhiên, cô ấy quay lại vẻ mặt rất buồn bã.

” Trần Ngọc Châu tìm cô à.”

Sao cậu lại biết?” Lâm Phương thở dài rồi nói tiếp, ” Cậu ấy biết bệnh của bố tôi cần dùng tiền, nói là muốn cho tôi vay.”

Tôi vội vàng nói: ” Chắc chắn cậu ta có ý đồ khác, cô không thế tin hắn được”

Nhưng tô…tô.” Lâm Phương sốt ruột sắp rơi nước mắt, “ Tiền %3D phẫu thuật của bố tôi phải làm sao được, tôi kiếm đâu ra năm vạn đây?”

Tôi thật sự rất muốn cho Lâm Phương mượn tiền ngay, năm vạn với tôi mà nói là chuyện nhỏ, một câu nói là xong.

Lúc này Lâm Khang cầm điện thoại đi vào phòng khách: “ Chị, chị không phải là tự mình làm khổ mình đấy sao? Anh Trần tốt với chị như thế, còn dâng tiền đến tận miệng mà còn không cần. Điều đáng giá nhất của phụ nữ là thanh xuân, ở bên người đàn ông nào mà chả như nhau, không bằng chọn người giàu đi”

” Chị là chị của em! Em muốn bán chị đi hả?” Lâm Phương tức 11 giận nói, “Em đưa điện thoại đây, có phải là Trần Ngọc Châu tìm em không?”

Lâm Phương giơ tay định cướp điện thoại nhưng Lâm Khang nhất định không đưa, đẩy Lâm Phương ra: “Phải thì sao nào? Anh Trần tốt như thế, giàu như thế tốt với nhà chúng ta như thế, còn giúp em mua nhân vật trong game, tại sao em không thể giúp anh ấy chứ. Chị mà ở bên anh Trần, nhà chúng ta sẽ được sống sung sướng. Nếu chị ở bên tên nghèo kiết xác kia, nhà ta đều phải chịu khổ theo”

Tôi lấy gối ôm trên ghế sofa ném vào người nó: “ Cậu nói thế có phải là đàn ông không hả? Tại sao cái nhà này đều dựa dẫm vào chị cậu, cậu không cần chịu trách nhiệm hả? Lâm Phương, chúng ta đi thôi, tôi có cách rồi”

Nói xong, tôi kéo Lâm Phương mắt đang đẫm lệ ra khỏi nhà họ Lâm.

Lâm Khang đuổi theo đến cầu thang chửi chúng tôi: “ Mẹ nó, đồ nghèo kiết xác, giỏi chém gió đấy nhỉ, để xem anh đào đâu ra tiền! Lâm Phương, chị không có tiền thì đừng về cái nhà này nữa.”

Tôi nhìn Lâm Phương, cô ấy khóc đến nỗi thở không nổi nữa, cô ấy nắm lấy tay áo tôi giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa bị nước mắt nhấn chìm.

Đừng khóc nữa, lên xe đi.”

Tôi kéo Lâm Phương vào trong xe, đưa cho cô ấy một tờ giấy lau.

Có lúc tôi rất muốn tìm một nơi nào đó để trốn đi thật xa, nhà tôi như thế, rất nhiều bạn bè cũ đều cười nhạo sau lưng tôi. Nhất định cậu cũng thấy tôi rất mất mặt đúng không?

Cô ấy khóc đến nỗi mặt đều đỏ lên, thở không ra hơi, làm trái tim tôi loạn nhịp.

Lâm Phương lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: ” Rất nhiều người coi thường tôi, nói là tôi vì tiền mà bám lấy Trần Ngọc Châu, e là cậu cũng nghĩ như vậy. Mọi người đều cảm thấy tôi chỉ vì tiền không cần thể diện, đến em trai tôi cũng thế, cậu cũng không tin đúng không

Tôi thở dài một hơi, còn chưa kịp mở miệng ra nói, Lâm Phương tiếp tục nói trong nước mắt: “ Không sao, không tin thì không tin vậy. Dù sao bây giờ tôi đã sống như trò cười trong mắt mọi người rồi. Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, chuyện này anh giữ bí mật giúp tôi nhé.”

Chờ chút.”

Tôi rướn người qua kéo cửa lại không cho cô ấy xuống xe, vì quá kích động nên đã bất can nam nhoài trên người cô ấy. Một tay ấn vào cặp đùi trắng nõn của cô ấy, da cô ấy mượt mà giống như lụa. Trái tim tôi run rẩy dữ dội, cả người mất thăng bằng nẩm lên người cô ấy, mặt tôi áp vào ngực cô ấy, vừa trơn vừa mềm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK