• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19 đồng.

“ Mày về nói với A Long, anh Khương Minh về rồi. Sau này thành phố Thông là của bang Thanh Long bọn tao, biết điều chút đi. Nếu không tao sẽ đánh bọn bảo kê trong tay hắn, một ngày đánh một am lần.

Mắt tôi trợn tròn lên kinh ngạc. Là cái tên này, tôi không nghe nhầm đâu.

Tuy chưa chắc chắn người này rốt cuộc có liên quan đến cái chết của bố tôi hay không, nhưng đây cũng là manh mối duy nhất bây giờ.

Nhoáng một cái tôi cảm thấy ngón út đột nhiên đau điếng, lúc này tôi mới định thần lại.

Anh Kim này rất hung hung, con dao đang dần dần dí sát ngón út của tôi. Đột nhiên hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, con dao trong tay cũng không thấy đâu nữa.

Chờ hắn ta định thần lại, con dao đã kề lên cổ của hắn. Tôi vòng tay cầm lấy lưỡi dao, lòng bàn tay còn đang chảy máu. Đó là máu mà lúc nấy tôi dùng tay cầm lấy lưỡi dao chảy ra.

Tôi thở hổn hển dùng sống dao vỗ vào mặt hắn. Anh Kim bất động hai giây sau đó hét toáng lên.

“ Mày, sao mày, sao mày làm được chứ?”

Đương nhiên tôi sẽ không trả lời câu hỏi của hắn, tôi cầm lấy hai cái bát to trên bàn, đập mạnh vào đầu anh Kim.

Anh Kim lảo đảo, hai mắt trợn ngược lên, hai chân loạng choạng sau đó ngã khuyu xuống.

“ Hắn dám đánh anh Kim bị thương, đừng để hắn đi khỏi đây, xông lên!” Lưu Hổ là người đầu tiên phản ứng được, hắn hét lên một tiếng.

Những tên xung quanh bây giờ mới tỉnh táo lại, ào ào lao đến chỗ tôi như nước thủy triều dâng.

Hồi nãy tôi tưởng bên ngoài chỉ có khoảng ba mấy người, bây giờ mới phát hiện ra tôi đã nhầm. Ở đây ít nhất cũng có một trăm tên, chúng đứng chật ních trước cửa phòng ăn chỉ để bắt người phụ nữ này ư?

Chị Hồng thấy tôi đang nhìn cô ta, cô ta bất đắc dĩ nhún vai. Tôi tức đến nỗi không còn gì để nói, tôi không hề có chút hứng thú nào với mấy chuyện đấu đá xã hội đen này. Hôm nay xem như tôi xui xẻo Vậy.

Cho dù người đông nhưng phòng ăn không rộng lắm nên không có nhiều người đứng chặn trước mặt tôi, tôi vân còn có thể chống cự được.

Hạ Cát Hoài dựa vào ghế sofa, tay cầm lấy một băng ghế, ai xông đến thì đánh, nhất quyết không chịu thua: “ Trương Siêu, cứ thế này cũng không phải là cách. Bọn chúng thay nhau đánh chúng †a cũng mệt mà chết mất!” Thấy tình hình không tốt lắm, Lưu Hổ hét lên: “ Đánh đi, chúng không cầm cự được nữa đâu!” Nhưng bản thân hắn lại ra sức lùi về phía sau.

Hắn lùi lại vài bước, sau lưng đụng phải một người, hắn nổi giận chửi toáng lên: “ Mẹ mày, không có mắt hả.” Hắn vừa chửi vừa quay đầu lại nhìn, người phía sau cũng nhếch mép cười với hắn. Nhưng nụ cười này lại khiến Lưu Hổ không cười lại nổi.

“ Long, Long, Long, anh Long…

” Đại Long không nói nửa lời, hai tay cùng lúc tát liên tiếp vào mặt Lưu Hổ hai cái.

Lưu Hổ như một con quay, quay một vòng tại chỗ sau đó ngồi nhoài xuống đất.

Lúc này hắn mới nhìn thấy sau lưng Đại Long, xung quanh người đông kín hơn nữa ai nấy đều xông vào hắn.

“ Mẹ mày, dám gây sự ở địa bàn của tao, chúng mày chán sống rồi chứ gì.” Đại Long nhổ một bãi nước bọt xuống đất, anh ta nhìn thấy tôi trong đám người này bèn khẽ nói: “ Thiếu gia, sao anh lại ở đây.” Sau đó anh ta hét lên, “ Mẹ nó, đánh cho tao, đánh xong ném hết ra ngoài, đừng để sót tên nào!” Lưu Hổ biết hắn không thể thoát nổi bèn quỳ xuống dưới chân Đại Long: “ Anh Long, anh nể mặt bang Thanh Long bọn em mà tha cho em đi ạ.” Đại Long hừ lạnh một tiếng rồi nói: “ Tao là công dân tuân thủ pháp luật, đâu dám nể mặt xã hội đen chúng mày. Nhưng giang hồ có luật lệ của giang hồ, đây là địa bàn của tao, tao không đi gây chuyện, cũng đừng đến tìm tao gây chuyện. Mày đã đến tận đây để gây rối rồi, mẹ mày, để mày qua mặt tao dễ dàng thế hả”

“Em biết, em biết rồi ạ. Anh Long à, không phải em gây chuyện với anh mà là em và Trương Siêu có thù oán. Thật đấy ạ, anh đừng hiểu lầm.”

“Trương Siêu ư?”

Đại Long giơ chân lên đá một phát vào ngực hắn rồi nói tiếp, “ Mày và Trương Siêu có thù oán, khác gì mày có thù oán với tao hải” Lưu Hổ ngã lộn nhào, đập đầu ba bốn cái liên tục xuống đất, đến khi đâm vào tường mới dừng lại.

Cho dù ngã vỡ đầu hắn cũng không hiểu tại sao A Long lại năm lần bảy lượt giúp đỡ tôi. Trong lòng hắn tôi vẫn là thằng nhóc yếu đuối để mặc người ta bắt nạt như thời cấp ba, tiếc là tôi không còn như thế nữa rồi! Nghe lệnh của Đại Long, đàn em đứng hai bên ồ ạt xông vào như nước thủy triều, gậy sắt và dao cọ xát vào nhau phát ra âm thanh khiến người ta khiếp SỢ.

“ Chúng ta đi nhanh lên.” Hạ Cát Hoài gắng gượng đứng dậy, tôi vội đỡ cậu ấy, men theo bờ tường đi ra ngoài.

Người của bang Thanh Long và thuộc hạ của A Long đang rất căng thẳng, không rảnh để quan tâm đến chúng tôi nữa. Nhờ đó chúng tôi có thể thừa nước đục thả câu đi ra ngoài.

Ai mà biết được vào lúc này, anh Kim bò từ dưới đất lên, chỉ vào chúng tôi rồi ra sức hét toáng lên: “ Đừng để Trương Siêu chạy! A Long, mẹ mày, người của mày đang ở trong tay tao!” Hắn chưa nói xong liền hét lên một tiếng đau đớn, ngã lăn xuống đất như một con chó. Chị Hồng đá một cái vào lưng hắn, đôi chân đi giày cao gót đang dẫm lên đầu hắn.

Hạ Cát Hoài há hốc miệng nhìn: “ Nữ anh hùng à, người lúc nãy kêu cứu bị người ta làm nhục là cô ta sao?”

Tôi cũng không tin vào mắt mình, kiểu phụ nữ mạnh mẽ này, ai mạnh hơn ai còn chưa nói trước được.

“ Bây giờ không phải lúc để xem náo nhiệt, chúng ta đi thôi.” Tôi nắm lấy tay áo của Hạ Cát Hoài, xoay người đi được vài bước liền có người chặn chúng tôi lại.

Hành lang chật kín có hơn một trăm người, chúng tôi không thể thoát ra được. Những tên này đều bị Đại Long vây chặt, bây giờ chỉ mong bắt được chúng tôi để tìm con đường sống.

Thấy tôi bị mắc kẹt, Đại Long lập tức bảo bọn thuộc hạ dừng tay lại.

“ Kim Lão Tứ, nếu hôm nay mày muốn sống sót ra khỏi Tụ Xuân Viên này thì thả Trương Siêu ral” Kim Lão Tứ bị chị Hồng dẫm dưới chân, bị ép cho gần chết, lấy đâu ra sức để mở miệng nói chuyện.

Chị Hồng cười khanh khách, dúi mũi chân vào cái đầu trọc của Kim Lão Tứ: “ Còn không bảo người của mày nhường đường đi à?”

“ Không thể nhường! Anh Kim, chỉ cần bắt được Trương Siêu thì Đại Long không dám làm gì chúng ta đâu! Nếu không hôm nay chúng ta tổn thất lớn rồi, nếu bị đồn ra ngoài, bang Thanh Long chúng ta biết giấu mặt ở đâu được!” Trong lúc Kim Lão Tứ đang chần chừ, Lưu Hổ khoa tay múa chân rồi hét lên.

Vốn dĩ mấy tên kia định tránh đường rồi, nhưng nghe Lưu Hổ nói như thế liền bao vây lại.

Lưu Hổ sợ Đại Long nên hắn cứ trốn ở phía sau. Đại Long ra sức không nhẹ chút nào, mặt của Lưu Hổ sưng vù lên, có thể thấy mấy cái tát đó đau đớn thế nào.

“ Trương Siêu, hôm nay mày đừng hòng đi đâu hết.” Lưu Hổ hận không thể lột da tôi, nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi đã chết trong mắt hắn cả vạn lần rồi. Bộ dạng cắn chặt răng, trong hốc mắt toàn là tia máu, quyết không đội trời chung với tôi của hắn là điều mà thời học cấp ba cho dù thế nào tôi cũng không thể ngờ được ..

Hạ Cát Hoài cố nhịn đau, nhổ một bãi nước bọt về phía hắn: “ Bọn tao không đi được, bọn mày cũng đừng hòng đi.”

“ Ha ha ha” Lưu Hổ giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, hắn cười đến nổi chảy cả nước mắt ra, “ Mày cho rằng Đại Long bảo vệ mày thì mày có thể tung hoành ở thành phố Thông ư?

Nói cho mày biết, Đại Long cũng chỉ là một con chó của Hàn Khôn, bọn tao chẳng qua là nể mặt tập đoàn Tuấn Nhiên thôi. Ở địa bàn của Hàn Khôn, Đại Long có thể bảo vệ mày, cả đời mày chỉ có thể nấp dưới đũng quần của Đại Long. Chỉ cần mày ra khỏi địa bàn của Tuấn Nhiên một bước, mẹ mày, đừng hòng sống yên ổn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK