• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4

Tôi biết hắn ta có chết cũng phải giữ thể diện nên cố ý hành hạ hắn một lúc, dùng sức xiết chặt hơn. Trần Ngọc Châu khó chịu hừ lên một tiếng, mắt trợn to hơn cả chuông đồng. Bộ dạng của anh ta trông buồn cười chết mất.

” Tôi giải thích một chút, tôi và Lâm Phương không có gì cả. Hôm đó đúng là tôi cứu cô ấy. Cậu đừng vì chuyện này mà giận dữ. Cậu xem cậu đến đây để bàn chuyện làm ăn với công ty chúng tôi, đừng để mất hòa khí chứ?

Người xung quanh càng lúc càng đông, nhưng trong mắt họ thì chúng tôi không có mâu thuẫn gì lớn lắm, bầu không khí có vẻ rất hòa thuận. Chỉ có Lâm Phương đứng gần mới nhìn thấy mắt của Trần Ngọc Châu đau đến mức đỏ ửng lên rồi.

Tôi thấy Lục Tổng cũng trong nhóm người đứng xem kia, bèn nói: ” Anh nói xem vậy có được không? Chúng ta mỗi người lùi một bước, Tôi và Lâm Phương xin lỗi cậu. Còn chuyện hợp đồng, cứ quyết định vậy nhé, có hòa khí mới sinh tài lộc được.”

Trần Ngọc Châu trợn mắt lườm tôi, rất muốn mắng tôi là “ Mày chơi đểu!”

Nhưng tôi đứng trước mặt hắn nhỏ giọng nói: “ không đồng ý thì

chờ trở thành trò cười cho thành phố Thông đi.” Nói xong, tôi càng dùng lực xiết chặt hắn, Trần Ngọc Châu mới nói được hai chữ, giọng điệu đột nhiên thay đổi, nói: “ Cậu yên

tâm đi.”

Lâm Phương đứng bên cạnh là thấy rõ nhất, trong phút chốc bị chọc cho vui hẳn lên, che miệng cười tủm tỉm, nhìn tôi bằng đôi mắt còn ngấn lệ. Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, cô ấy thật sự rất đẹp.

” Tránh đường một chút.” Lục tổng chen vào đám đông, không dám tin vào cảnh này. Lâm Phương tát Trần Ngọc Châu một cái mà Trần Ngọc Châu còn muốn hợp tác làm ăn với chúng tôi. Việc này đã thay đổi nhân sinh quan của anh ấy rồi.

Lục Tổng xác nhận lại một lần nữa: ” Trần tổng, đơn hàng này kí kết đúng không ạ?”

Trần Ngọc Châu kìm ném tức giận nói với tôi: ” Cậu bỏ tôi ra, tôi đồng ý.”

Hai chúng tôi đứng quay lưng về phía Lục tổng nên lục tổng không nhìn thấy biểu cảm của chúng tôi. Tôi cũng nhẹ giọng cười nói: “ Tình cảm tốt đấy mà.”

Tôi bỏ cổ tay hắn ra, anh ta đau đến nỗi lập tức kẹp tay vào giữa hai chân để bớt đau. Đây là động tác tự bảo vệ mình của con người, chỉ là hắn mặt một bộ vest rất phẳng phiu lại làm động tác đó trông rất thô tục.

Lâm Phương vừa cười vừa đẩy nhẹ tôi một cái.

Tôi quay đầu lại và nói: ” Đúng vậy, Lục tổng, Trần tổng dễ nói chuyện lắm. Hồi nãy ở trong phòng chỉ là chút hiểu lầm, bây giờ đã đồng ý với chúng ta rồi. Dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, Trần tổng là người hào phóng rộng lượng, sẽ không so đo chút chuyện cỏn con này đâu. Mọi người nói xem đúng không, chắc mọi người chúc biết Trần tổng chứ ạ, Trần Ngọc Châu, thiếu gia của tập đoàn Cự An.”

Tôi cố ý làm như thế, để mọi người đều biết thân phận thật của Trần Ngọc Châu. Nếu hắn dám nuốt lời thì chuẩn bị mất mặt đến tận Thái Bình Dương đi. Tôi cố ý khiến hắn đâm lao phải theo lao.

Trần Ngọc Châu tức đến nỗi rất muốn chửi người, căm hận nhìn tôi một cái rồi định bỏ đi. Tôi nhấn vai hắn xuống, hắn không bằng lòng mắng: ” Cậu còn muốn gì nữa?

” Ngọc Châu à, kí vào hợp đồng luôn đi, Lục tổng đã đưa đến rồi.”

Hợp đồng không gấp lắm, lần sau kí”

Tôi cố ý ấn chặt vai hắn, nói: “ Bây giờ kí luôn đi, làm ăn mà, coi trọng là hiệu quả đấy.”

Lục tổng cũng không phải là tên ngốc, có lẽ nhìn ra được chút gì đó, liền đưa hợp đồng ra:” Đúng, đúng, Trần tổng à. Dù sao cũng nói chuyện xong xuôi rồi, kí đi rồi chúng tôi làm tăng ca cho cậu.”

Tôi lại nói: “ Lục tổng, anh xem anh nói chuyện kìa, Trần tổng nhất định sẽ không lừa gạt đâu. Cậu ấy nói kí là sẽ kí mà, làm kinh doanh phải trọng chữ tín chứ, nhiều ánh mắt đang nhìn thế cơ mà. Nếu cậu ấy lật lọng, sau này cả thành phố Thông này ai dám hợp tác làm ăn với cậu ấy nữa chứ. Tôi quen biết với Ngọc Châu lâu rồi, cậu ấy không phải loại người đó đâu, đúng không?”

Trần Ngọc Châu bị mấy câu nói của tôi tâng bốc lên cao, muốn đi cũng không đi được, muốn chối cũng không chối được. Chỉ đành cầm bản hợp đồng lên, giả vờ nhìn qua loa sau đó kí tên.

Kí xong, cậu ta trừng mắt căm phần nhìn tôi, bốn người chúng tôi giả vờ thân mật quay trở về phòng. Khi vừa rời khỏi ánh mắt của mọi người, Trần Ngọc Châu giả bộ không nổi nữa, cậu ta cầm túi lên, mặt xám xịt bỏ đi.

Điều tôi không ngờ đó là Lục tổng không hề ngạc nhiên chút nào, xem ra anh ấy cũng biết Trần Ngọc Châu thật lòng không muốn hợp tác với chúng tôi.

Lục tổng cầm bản hợp đồng, liên tiếp rót ba ly rượu, vui mừng nói: “Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi chỉ cần làm ăn thôi, dù sao hợp đồng cậu ta cũng kí rồi, Cự Ân muốn chối cũng không chối được. Nếu muốn hủy hợp đồng, tôi còn kiếm được một số tiền bồi thường hợp đồng đấy”

Tôi và Lâm Phương ngơ ngác nhìn nhau, điều này hoàn toàn năm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Lục tổng cũng rất kỳ lạ, trong mắt anh ấy, thực sự chỉ có làm ăn thôi. Anh ấy như lời đã hứa thưởng cho Lâm Phương một số tiên, ngồi trong phòng anh ấy đã trực tiếp chuyển khoản cho Lâm Phương.

Cậu xem như đã đắc tội với Trần Ngọc Châu rồi, tôi cũng không biết có thể giữ cậu lại bao lâu. Nhưng, những lão Trần tôi tuyệt đối không phải loại người vong ơn phụ nghĩa. Chiếc xe Land Rover này cậu cứ dùng đi, khi nào tôi đuổi việc cậu sẽ cho cậu một khoản tiền nghỉ việc. Cậu tuyệt đối không thiệt thòi đâu…”

“ Lục tổng, anh uống say rồi, anh về nhà tôi nghỉ ngơi một lát nhé”

Đây, đây là nhà cậu hả? Tôi muốn về nhà”

Nhưng tôi không biết nhà anh ở đâu, địa chỉ nhà anh là gì?”

Anh ta ngây người nghĩ nửa ngày trời vẫn không nghĩ ra, ngồi cười ngốc nghếch. Tôi chỉ đành tìm chỗ để đỗ xe, ai ngờ trong khu này hết chỗ đỗ xe rồi.

Khi tôi lái xe, không chú ý quay đầu nhìn Lâm Phương, đúng lúc cô ấy quay đầu lại, va chạm với ánh mắt của tôi. Đột nhiên mặt tôi nóng bừng lên, xoay đầu giả vờ nhìn xe ngoài cửa sổ. Tuy là đã kịp thời che giấu nhưng bầu không khí trở nên rất ngại ngùng, tôi cảm thấy Lâm Phương chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó.

Đúng vào lúc này, Lục tổng ngồi phía sau nói: “ Cậu nhóc, cậu đừng cảm thấy tôi lừa cậu. Chiếc Land Rover này của tôi còn mới toanh, đắt tiền lắm. Cậu lái xe ra ngoài oai phong lắm đấy, tự đổ xăng đi nhé. Một thắng nhóc nghèo như cậu có thể lái chiếc xe đắt tiền này là hồng phúc của kiếp trước đấy”

Tôi cười rồi nói: “ Cảm ơn Lục tổng, anh ngồi vững đi ạ. Tôi đi xuống tìm chỗ đỗ xe đã”

Quả thực không có chỗ đỗ xe rồi, tôi đành phải di chuyển chiếc Porsche của tôi sang một bên để có chỗ đỗ xe. Chiếc Porsche này thực ra là của Hàn Khôn, tôi chưa kịp đi mua xe, Hàn Khôn bèn đưa chiếc xe bình thường nhất của anh ấy cho tôi dùng.

Sau khi dịch chuyển xong, tôi nhảy lên ghế lái, Lâm Phương và Lục tổng há hốc miệng, mắt đờ đẫn nhìn tôi.

“ Hai người nhìn tôi như thế làm gì?”

” Cậu, cậu, cậu có chiếc Porsche này à. Sao cậu không Lói sớm?” Giọng điệu của Lục tổng có chút mơ hồ.

Tôi cười nói: “ Xe của bạn tôi.”

“À, tôi nói rồi mà. Porche này tốn xăng lắm, cậu lái chiếc Land Rover của tôi là ổn rồi, Land Rover cũng không thua kém Porsche đâu.”

Lục tổng chột dạ rụt đầu lại, tôi nhìn anh ta từ gương chiếu hậu, không ngờ tên gian thương béo ú này cũng thú vị đấy, càng không ngờ chiếc xe của Hàn Khôn lại vô tình giúp tôi lừa được một vố.

Tôi ném Lục tổng lên giường, anh ta ngủ như một con heo, sau đó tôi đưa Lâm Phương về nhà, nhà cô ấy ở đối diện với nhà tôi.

” Trương Siêu, chờ một lát!” Khi tôi quay người đi, Lâm Phương đột nhiên gọi tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK