• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20

Đại Long ở bên ngoài vô cùng sốt ruột, mấy lần muốn đem người xông vào để cứu chúng tôi. Nhưng đường hẹp như vậy, chờ bọn họ xông vào được chúng tôi cũng tiêu đời rồi.

Lưu Hổ biết chắc chắn tôi không còn đường nào để thoát ra ngoài, hắn hếch bộ mặt sưng vù lên cười một cách trắng trợn.

“ Mẹ nó, tao thật sự rất tò mò, loại bụi đời như mày sao lại được Hàn Khôn và Đại Long chống lưng. Đến bây giờ tao còn nhớ thời cấp ba ấy, mày khóc lóc cầu xin tao trong nhà vệ sinh, mày còn nhớ không?

Bộ dạng của mày tuyệt vời lắm, cả đời này tao cũng không quên được.” Theo bản năng, tôi cắn răng thật mạnh! Đây là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng tôi, không ai được phép để lộ nó.

Thấy cơn thịnh nộ trong mắt tôi, Lưu Hổ giống như càng hưng phấn hơn. Hắn không những không cảm thấy những chuyện trong quá khứ có gì sai trái mà ngược lại hắn còn đắc ý khoe khoang.

“Biểu cảm của mày là có ý gì?

Haha, bị tao chọc vào nỗi đau rồi à?

Thảo nào mày đi khỏi thành phố Thông bao năm nay, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Bây giờ những người bên cạnh mày chắc chắn cũng không biết quá khứ của mày như thế nào. Đại Long à, mày có biết người anh em này của mày thích uống nước bồn cầu lắm không?

Hahaha, khi học cấp ba tên này là đại hiệp bồn cầu trong truyền thuyết của trường tao đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hài hước của hắn, cắn chặt răng đến nổi lợi sắp ứa máu ra.

Lưu Hổ không hề sợ tôi, hắn khinh bỉ hỏi: “ Tao tò mò lắm, mày thích uống nước tiểu thế cơ mà. Sao lúc học cấp ba tao cho mày uống lại không chịu uống hả?”

“ Lưu Hổ, đều là bạn cùng lớp, mày đừng quá đáng như thế.” Hạ Cát Hoài nói “ Bạn cùng lớp ư?

Hừ, Trương Siêu à, mày chỉ là một món đồ chơi của tao thôi.

Lưu Hổ hậm hực lau mồ hôi trên đầu, hống hách giơ ngón tay giữa về phía tôi tỏ ý khinh bỉ. Đại Long ở bên ngoài điên cuồng mắng chửi, nhưng sợ tôi gặp nguy hiểm nên không dám xông vào.

Ánh mắt của người xung quanh đều nhìn về phía tôi, người của bang Thanh Long nhìn tôi và cười nhạo. Tôi biết Lưu Hổ đã đạt được mục đích, hôm nay tôi đã mất hết thể diện. Hắn không thể đánh bại tôi dưới tay A Long nhưng có thể khiến người ta ghê tởm tôi.

“ Hôm nay tao tha cho mày, nhưng mày đừng quên rằng mày suýt phải uống nước tiểu dưới bàn tay của tao. Mày mãi mãi cũng chỉ là thằng uống nước tiểu mà thôi, mẹ mày đừng tưởng có người bảo vệ là có tư cách đứng dậy làm người.

“ Ha ha.” Hắn thao thao bất tuyệt xong, tôi chỉ nói hai từ này.

Lưu Hổ liền chửi: “ Mày còn cười nổi ư” Tôi nói: “ Lưu Hổ, chúng ta tốt nghiệp cấp ba nhiều năm vậy rồi, sao IQ của mày còn thấp thế?

Những lời này Kim Lão Tứ nói với tao thì không nói làm gì, một tên tay sai như mày, ngông cuồng thế không sợ bị đánh à. Nếu tao nói không thả mày đi thì sao?”

Lưu Hổ hốt hoảng nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh được tinh thần: “ Không cho tao đi mày cũng đừng hòng đi khỏi đây.

Haha, mày dọa ai thế hả.” A Long nóng ruột như con kiến nằm trong chảo lửa, đến đàn em của anh ta cũng không biết tại sao anh ta lại lo lắng cho tôi như vậy. Chỉ có bản thân A Long biết rằng, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, Hàn Khôn sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.

A Long định nhường đường cho chúng, tôi liền trầm giọng nói: “ Đừng, cứ bao vây như thế đi. Hôm nay đừng hòng ai rời khỏi đây.”

“ Mày bớt mạnh miệng đi.” Lưu Hổ hung dữ nói.

Tôi nói: “ Cậu cứ bao vây thế đi, sau đó đi báo cảnh sát. Xã hội đen đấu đá nhau có liên quan gì đến Tụ Xuân Viên chúng ta. Chúng ta đều là công dân tuân thủ pháp luật, sẽ không làm mấy chuyện đánh giết này đâu.”

“ Báo cảnh sát ư, mày tưởng bọn tao sợ cảnh sát hả, nực cười.” Lưu Hổ nói, “ Mày báo cảnh sát nhanh lên, cảnh sát dám đến xem như tao thua.”

“ Lão Hạ, cậu gọi điện cho mấy đồng nghiệp đáng tin cậy đi. Nói là nhận được tình báo Kim Lão Tử chơi ma túy ở đây, không cần làm theo trình tự đâu, nhốt Kim Lão Tử lại một đêm rồi tìm vài người tiếp đãi anh ta cho tốt.” Hạ Cát Hoài cũng là người nhanh nhạy, hiểu ý tôi ngay, cậu ấy còn nói thêm: “ Đúng thế. Bang Thanh Long các người có người chống lưng, nhưng phép vua thua lệ làng, tao giam mày một đêm cũng không ai biết được. Đợi đến khi người khác biết, mẹ nó, đến lúc đó mày cũng không ổn nữa rồi.” Hai chúng tôi cùng cười phá lên, mặt Kim Lão Tử trắng bệch.

“ Trương, Trương Siêu, mày với Lưu Hổ có thù oán, mày gây sự với tao làm gì hả?”

Dù cho anh hùng gan dạ thế nào cũng sợ loại trò chơi độc ác này của chúng tôi, Kim Lão Tử cũng sợ đến mức run giọng nói run lẩy bẩy.

“ Tất cả tránh ra để Trương Siêu đi.

Trương Siêu, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng, ân oán hôm nay coi như hết.” Lưu Hổ sốt ruột nói: “ Anh Kim! Hắn không dám đâu!” Kim Lão Tứ tức giận hét lên: “ Mày câm mồm lại! Trương Siêu, Kim Lão Tứ tao là người có máu mặt trong thành phố Thông, tốt nhất đừng đắc tội với tao.” Tôi nói: “ Anh Kim nói có lý. Nhưng anh muốn đi như vậy ư, không thể nào.” Sắc mặt Kim Lão Tứ cực kì khó coi, hắn hỏi: “ Mày còn muốn gì nữa?”

Mắt tôi nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Hổ, chân hắn mềm nhữn ra, xém chút ngã khuya xuống đất. Tôi nói tiếp: “ Lưu Hổ là bạn học cùng lớp với tôi, chúng tôi lâu rồi chưa gặp nhau, phải tụ tập một chút chứ. Anh để hắn ở lại đây, ân oán của chúng ta coi như hết.”

“ Anh Kim, đừng!” Kim Lão Tứ không thèm để ý đến sống chết của Lưu Hổ, hận không thể lập tức thoát khỏi lòng bàn chân của Chị Hồng, hắn hét lên một tiếng bảo mọi người nhường đường sau đó nhìn về phía tôi.

Tôi gật gật đầu, chị Hồng liền bỏ chân ra, Kim Lão Tứ vội vàng bò từ dưới đất lên, lật đật chạy về phía người của bang Thanh Long. Hắn thởi hổn hển nói: “ Thằng nhãi mày to gan đấy, hãy đợi đấy!” Dưới ánh nhìn chằm chằm của A Long, Kim Lão Tứ đưa đám đông rời đi.

“ Thiếu…

Anh Trương, anh không sao chứ!” Trước mặt mọi người, A Long xem chút khóc không ra nước mắt, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, Hàn Khôn sẽ không để anh ta yên đâu.

Tôi cười rồi nói không sao: “ Người đi hết rồi, bây giờ là lúc để chơi với món đồ chơi này rồi.” Lưu Hổ bám vào bờ tường định trốn ra ngoài. Ánh mắt của tôi, A Long và những người khác đều cùng lúc nhìn vào hắn.

Nói thật tôi đã gặp những kẻ ngốc nghếch nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngốc như thế này. Bị người của tôi bao vậy lại rồi còn cho rằng có thể chống trả được, cứ luôn khiêu khích tôi. Loại người như thế này không đánh thì còn chờ gì nữa?

Lưng của Lưu Hổ áp sát bờ tường, hắn run lẩy bẩy gượng cười với chúng tôi.

Cái tên mặt lợn này còn cười được ư, đúng là nực cười.

“ Trương Siêu, nể tình chúng ta từng là bạn cùng lớp, cậu, xin cậu hãy nương tay, đều là lỗi của tôi.” Hai tay tôi ôm lấy ngực, cười sặc sụa không nói được câu nào, yên lặng xem hắn giả vời giả vịt thế nào.

Lưu Hổ nuốt nước bọt: “ Tôi biết cậu là người tốt bụng, chắc chắn sẽ không so đo với chuyện quá khứ đâu.” A Long liếc mắt ra hiệu, bảo bọn họ ra tay, hai tên đàn em xắn tay áo lên. Lưu Hổ bị dọa cho suýt khóc, phịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu liên tục với tôi: “ Tha cho tôi, Trương Siêu à, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi.” Tôi duỗi tay ta chặn hai tên kia lại, nghiêm túc nói: “ Thôi, bỏ đi, đừng ra tay.” Lưu Hổ xông đến ôm lấy chân tôi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nói: “ Trương Siêu, tôi biết cậu là người tốt mà. Tôi xin lỗi cậu, hồi cấp ba là tôi sai, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.

Tôi sai rồi!”

“ Được rồi, đừng nói nữa. Tao sẽ không đánh mày đâu.” Tôi cười nói.

Lưu Hổ mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng chưa kịp hoàn hồn lại liền nghe tôi nói: “ Mày tiếc là thời cấp ba không thể cho tao uống nước tiểu đúng không?

Hay là hôm nay, mày tự thử xem nước tiểu có vị gì đi. Anh Long à, Tụ Xuân Viên chúng ta có tìm được chỗ nào để Lưu Hổ uống no say một bữa không?”

“ Có, đương nhiên là có rồi!” A Long năm lấy cổ áo Lưu Hổ, lôi hắn từ dưới nền nhà lên, “ Đảm bảo hắn sẽ được uống no, hahal” Lưu Hổ mặt xám xịt lại, không còn sức để phản kháng lại nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK