• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2

Tôi nhìn vào cái vali hợp đồng và giấy chứng nhận quyền sở hữu, mới biết rằng so với số tài sản mà bố tôi để lại thì phần bị cô tôi chiếm đoạt chưa là cái thá gì.

Tôi đi nghĩa vụ quân sự 5 năm, sau đó được thăng chức lên sĩ quan. Khi về hưu, nhìn bản thân lột xác trong gương, tôi không dám tin là sự thật.

Tôi không quay về biệt thư cô tôi ở mà thuê trọ ở bên ngoài. Tôi không muốn để bà ấy biết tôi đã quay về, tốt nhất cả đời này đừng để tôi gặp lại bà ta.

Hàn Khôn muốn tôi đến công ty của tôi làm việc nhưng tôi từ chối.

Nếu đến công ty mình làm việc, chắc chắn tôi sẽ được làm tổng giám đốc. có thể nói hơi khó nghe, nhưng ở trong quân đội bao nhiêu năm tôi có biết quản lý công ty thế nào đâu?

Tôi tự tìm một công ty quảng cáo xin làm bảo vệ. Cơ cấu của công ty này đơn giản, khiến tôi có thể hiểu được công ty vận hành như thế nào, tôi phải học tập trước đã.

Cậu cũng có ý tưởng đấy, cũng được. Đúng lúc tập đoàn Tuấn Nhiên đang muốn mở rộng lĩnh vực quảng cáo, tương lai sẽ thu mua một số công ty quảng cáo nhỏ. Cậu làm quen với công việc trước đã”

Tập đoàn Tuấn Nhiên là đặt theo tên của bố mẹ tôi, Trương Tuần và Kỷ Yên Nhiên. Nhiều năm qua, đã phát triển thành tập đoàn lớn nhất thành phố Thông và theo đó tôi cũng trở thành người giàu nhất thành phố Thông.

Nhưng người ngoài không biết quan hệ của tôi và công ty này, đến cô tôi cũng không biết, công ty quảng cáo mà tôi ứng tuyển lại càng không biết chuyện này.

Công ty quảng cáo xem kinh nghiệm nhập ngũ của tôi liền nhận tôi vào làm việc. Tôi thuê một nhà trọ nhỏ gần công ty, môi trường cũng tương đối ổn.

Không ngờ ngày hôm sau, tôi gặp Lâm Phương.

Lúc đó vừa lúc tôi về nhà, nhìn thấy cô hàng xóm đối diện đang đứng nghe điện thoại trước cửa, chào anh, anh là giám đốc Cù của tập đoàn Tuấn Nhiên phải không ạ? Dự án quảng cáo lần trước chúng ta bàn bạc…. Anh, anh không làm nữa u, sao lại như thế? Anh có thể suy nghĩ thêm không ạ. Chúng tôi còn có phương án khác, chúng tôi có thể sửa a. Alo… Alo..”

Vốn dĩ tôi nghe thấy trên tập đoàn Tuấn Nhiên mới quay đầu lại, vừa quay đầu nhìn thấy gương mặt hết sức quen thuộc, đôi mắt to tròn biết nói, làn da trắng nõn, giống đúc 5 năm trước. Nhưng có chút trưởng thành hơn, không phải Lâm Phương thì là ai chứ?

Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không nói được câu nào. Tôi trở nên như hiện tại, có thể nói đều là nhờ cô ấy. Đến lúc thôi định thần lại thì cô ấy đã vào nhà rồi.

Đến buổi tối tôi gọi điện cho giám đốc Cù – giám đốc phòng kinh doanh tập đoàn Tuấn Nhiên, hỏi xem chuyện là thế nào. Giám đốc Cù thẳng tính, vừa nghe tôi hỏi đến Lâm Phương liền cắt ngang nói: “Một công ty quảng cáo nhỏ, phương án thì chẳng ra gì. Cái cô thiết kế Lâm Phương kia, mua bằng tốt nghiệp khoa thiết kế mà còn chém gió với tôi như hiểu biết nhiều lắm. Cái thứ mà Lâm Phương thiết kế sao mà đưa cho tôi xem được chứ. Cách phối màu, cách thiết kế giống y như cái rạp hát tuồng, quê mùa hết chỗ nói. Chỉ có cái mặt là xinh đẹp còn đầu óc toàn là cỏ rác.”

Tôi cười rồi cúp máy, thật ra nhiều năm trôi qua như vậy, chút tình cảm và thù hận của tôi với Lâm Phương đã nhạt nhòa đi rồi.

Ngày hôm sau vừa mới đi làm, tôi thấy Lâm Phương bị ông chủ nổi giận đùng đùng gọi vào phòng làm việc. Có chút tò mò nên tôi cố ý lẻn vào cửa nghe lén mấy câu.

” Cô nói gì cơ? Cô làm mất mối làm ăn lớn với Tuần Nhiên rồi ư? Đ*t m*, cô ăn lương mà không làm ra trò trống gì thế hả! mối làm ăn bảy tỷ đấy! cô cút ngay cho tôi, cút ngay bây giờ!”

Thảo nào ông chủ tức giận như vậy, bảy tỷ cơ mà, đủ cho công ty quảng cáo nhỏ này chi tiêu trong vòng một năm đấy.

” Lục tổng, anh đừng đuổi em đi. Nhà em còn cần tiền lắm, em trai em đánh người ta bị thương, đang chờ để bồi thường. Em không thể mất việc được” giọng của Lâm Phương như sắp khóc.

Được rồi, được rồi. Phiền chết đi được, lại giở trò này nữa. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tối nay tôi mời ông chủ Trần ăn cơm, cô đi cùng tôi, phải thông minh lên, ăn mặt gợi cảm chút. Chúng ta nhất định phải lấy được dự án quảng cáo này của ông chủ Trần”

Nhưng Lục tổng, nhưng em với Trần Ngọc Châu không phải là loại quan hệ nam nữ kia.”

Nhưng cái gì mà nhưng? Tôi mặc kệ hắn ta, cái tôi cần là làm ăn, là đơn hàng, là tiền! Tôi nói cho cô biết, nếu giành được vụ làm ăn này tôi thưởng cho cô 170 triệu. Nếu không giành được, ngày mai cô không cần đi làm nữa!”

Nghe thấy bên trong không có tiếng gì nữa, tôi đang định rời khỏi đó. Nhưng muộn mất một bước, tôi đụng phải Lâm Phương đang mở cửa ra.

“Anh..”

Tim tôi như thắt chặt lại, chờ Lâm Phương nhận ra tôi, không biết là cô ấy có xin lỗi tôi chuyện thời cấp ba không.

Ai ngờ Lâm Phương chỉ nhìn tôi, rồi nói: ” Anh là nhân viên mới à? Sau này không được nghe lén. Bị Lục tổng bắt được sẽ đuổi việc anh đấy.”

Không ngờ cô ấy không hề nhớ tôi là ai, tôi lại còn hi vọng cô ấy sẽ nói xin lỗi tôi.

Tôi gật gật đầu, rồi quay người bỏ đi. Hình như tôi nghe thấy Lâm Phương lẩm bẩm ở đăng sau: ” Người này trông quen quá, có phải mình gặp ở đâu rồi không? Sao đến câu cảm ơn cũng không thèm nói chứ.”

Thôi rồi, ngược lại tôi lại nợ cô ấy một câu cảm ơn, thật nực cười.

Buổi sáng tôi chỉ cần ngồi cạnh quầy lễ tân của công ty, không cho người không có phận sự vào công ty là được, công việc rất nhàn hạ. Điều làm tôi có chút thất vọng là vị trí công việc này không thể tiếp cận được với việc kinh doanh. Sớm biết thể tôi đã xin làm tài xế rồi.

Lúc gần tan ca, Lục tổng gọi tôi ở lại.

Tiểu Trương, cậu biết lái xe không?”

Biết a, Lục tổng. Tôi thi bằng lái xe trong quân ngũ”

Trong lúc nói chuyện, tối thấy Lâm Phương đi từ phòng làm việc ra. Cô ấy thay một chiếc váy trễ ngực màu vàng, bộ ngực trắng nõn nà, khuôn mặt trang điểm nhẹ, mái tóc thả bồng bềnh. Nghe thấy chúng tôi nói chuyện, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, Tim bất giác đánh rơi mất một nhịp, cô ấy vẫn xinh đẹp như thời cấp ba vậy.

“ Vậy thì may quá, tối nay đi tiệc với tôi. Tôi uống rượu, cậu lái xe di”

Tâm trí của tôi đều nằm trên người Lâm Phương. Lục tổng khươ tay trước mặt tôi mới định thần lại, rõ ràng Lâm Phương và anh ấy đều để ý đến sự thất lễ của tôi. Lâm Phương mặt đỏ ứng lên, che bộ ngực bị lộ ra lại. Lục tổng cười mỉa mai nói thầm với tôi. Đừng nhìn nữa, cả đời này cậu không có diễm phúc đó đâu. Kĩ thuật lái xe của cậu thế nào, đừng làm hư chiếc Land Rover tôi mới mua đấy!

Câu này đúng là thật, người phụ nữ khá thì không nói làm gì, chứ

Lâm Phương không thể hưởng thụ nổi. Tôi lắc đầu thật mạnh, quên những suy nghĩ đối với Lâm Phương kia đi. Lục Tổng mời khách ở Tụ Xuân Viên, một khách sạn nổi tiếng ở thành phố Thông. Khi mẹ tôi còn sống, bà ấy thích nhất món đậu phụ cua ở đây. Mấy năm trước kinh doanh không thuận lợi xém

chút phải đóng cửa, tôi đã mua lại bằng danh nghĩa của mình.

Hàn Khôn đã giới thiệu một quản lí khách sạn giúp tôi quản lý.

Bây giờ đã thay đổi diện mạo rồi, đã trở thành khách sạn nổi

tiếng nhất thành phố Thông.

Lần này là nói Lục tổng mời Trần Ngọc Châu ăn cơm, nhưng sao tôi lại thấy giống như Trần Ngọc Châu mời Lâm Phương ăn cơm vậy. Lục Tổng nói là Trần Ngọc Châu đang theo đuổi Lâm Phương và sắp theo đuổi được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK