• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25 Bẽ mặt

Tôi xì một tiếng rồi bật cười, nói: “Mưu đồ của tôi có nhiều đi chăng nữa cũng cần cô hợp tác mới được.” Sở Tiêu Tiêu cầm đũa chỉ vào tôi: “ Nếu tôi để cậu có được Lâm Phương, tôi sẽ viết ngược họ Sở của tôi.” Tôi và Sở Tiêu Tiêu coi như không đội trời chung rồi. Trong lúc ăn lẩu, đôi mắt của cô ta xuyên qua màn hơi bốc lên nhìn chăm chằm vào tôi, ánh mắt hận không thể đâm thủng hai lỗ trên người tôi.

Tôi ăn uống rất vui vẻ, cô ta càng ghét tôi tôi càng ăn ngon hơn.

Từ nhỏ đến lớn chỉ toàn là tôi ghét bọn họ, bây giờ đến lượt để họ hưởng thụ rồi.

Đây được gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Lâm Phương giả bộ không nhìn thấy gì, cùng ôn lại những chuyện vui vẻ thời cấp ba với Sở Tiêu Tiêu. Sở Tiêu Tiêu rất nhanh quên, nói chuyện một lúc cô ta đã quên béng tôi, cười nói vui vẻ với Lâm Phương.

Nhân lúc Sở Tiêu Tiêu không chú ý, Lâm Phương ngẩng đầu nhìn tôi một cái, vô tình bắt gặp tôi đang nhìn trộm cô ấy.

Tôi định nhìn sang chỗ khác nhưng đã muộn, tôi bị cô ấy nhìn thấy rồi.

Nhưng Lâm Phương lại nhìn tôi và chớp chớp mắt, tôi ngây người ra vì cô ấy cười thất sự rất đẹp.

Lâm Phương giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục nói chuyện với Sở Tiêu Tiêu. Còn tôi đã bị cô ấy nhìn thấy rồi nên không nhìn trộm nữa mà quang minh chính đại nhìn cô ấy. Bữa cơm này tôi cảm thấy rất tẻ nhạt, tâm trạng đang rất rối bời, ngồi vuốt cằm nhìn Lâm Phương. Lâm Phương thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, hoặc cười với tôi một cái, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Cuối cùng Sở Tiêu Tiêu cũng chú ý đến tôi, cô ta lấy mấy tờ giấy ăn đã dùng rồi vứt vào mặt tôi: “ Cậu nhìn trộm cái gì thế, đồ không biết xấu hổi”

“ Tiêu Tiêu!” Lâm Phương đang định nói cô ta thì tôi liền nói: “ Bỏ đi, Lâm Phương đừng giận, chuyện nhỏ mà. Tôi đi thanh toán nhé.”

“ Đã nói là hôm nay tôi mời rồi mà, sao có thể để cậu trả tiền được chứ.” Lâm Phương cũng đứng dậy.

“ Giữa hai chúng ta cô so đo nhiều thế làm gì chứ. Hơn nữa nếu tôi không rời đi một lát, chắc Sở Tiêu Tiêu sẽ hắt nồi nước lẩu vào tôi mất. Haha, cô ngồi xuống đi.” Lâm Phương cười ngại ngùng, bước lên trước hai bước nắm lấy cánh tay tôi, rồi nói nhỏ để Sở Tiêu Tiêu không nghe thấy: “ Xin lỗi, tôi…”

“ Không sao, xem như là nể mặt cô, tôi sẽ không so đo với cô ấy đâu.”

“Haiz, cậu thế này làm tôi áy náy quá…” Lâm Phương ngại ngùng nói.

Tôi không biết nói gì nữa, nếu còn nói thêm tôi cảm thấy bản thân mình chẳng ra gì. Tôi chỉ không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại ngu ngốc như vậy.

Tôi đứng trước quầy thu ngân, vừa tính tiền xong thì bị ai đó đẩy một cái. May mà tôi cảnh giác nếu không đã lao đầu vào bờ tường rồi.

Sở Tiêu Tiêu giận dữ đứng sau lưng tôi: “ Trương Siêu, cậu đúng là kẻ không ra gì” Tôi chỉ xem như không nhìn thấy cô ta, nhận tiền thừa rồi định đi vòng qua cô ta. Sở Tiêu Tiêu đứng chặn đường của tôi, hai tay chống nạnh không cho tôi đi: “ Hành động này của cậu chẳng khác gì đồ giả nai. Ở trước mặt tôi cậu ngông cuồng lắm mà, sao ở trước mặt Lâm Phương lại giả bộ vô tội thế?

Hôm nay không nói rõ thì đừng hòng đi.” Tôi đi bên trái thì cô ta lại chặn bên trái, tôi đi bên phải cô ta lại chặn bên phải.

Hai chúng tôi giống như đang chơi bịt mắt bắt dê, người xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán chúng tôi.

Tôi không sợ người ta chỉ trỏ, tôi chỉ sợ làm lớn chuyện lên để cô tôi biết được thì hỏng chuyện.

Thấy có người cầm điện thoại ra quay video, tôi rất bực mình, nói thầm với cô ta: “ Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn cậu nói rõ với Lâm Phương, đều là do cậu giở trò. Cậu làm như thế bỉ ổi quá rồi đấy!”

“ Bỉ ổi ư?”

Tôi cười lạnh một tiếng, “ Thế nào là không bỉ ổi hả?

Để cô mặc sức bắt nạt thì mới không bỉ ổi à?

Để cô tùy ý chửi rủa sỉ nhục thì mới không bỉ ổi à?

Sở Tiêu Tiêu, tôi cần gì phải cao thượng với cô?

Cô vốn dĩ không hiểu tôi, cô bôi nhọ tôi trước mặt Lâm Phương, lẽ nào còn muốn tôi khen ngợi cô à?

Làm người đừng đê tiện quá.” Khóe miệng Sở Tiêu Tiêu nhếch lên cười một cách kì quái, đột nhiên móc điện thoại trong túi ra lắc lắc trước mặt tôi: “ Tôi đã ghi âm lại rồi.” Tôi lắc đầu rồi nói: “ Tôi còn tưởng cô thông minh hơn chút rồi, thì ra vẫn ngu ngốc như vậy.”

“ Tôi sẽ cho Phương Phương nghe cái này để gỡ bộ mặt nạ của cậu xuống.” Cô ta vừa nói xong, lúc đó nhân viên phục vụ ngoài cửa đang nói câu chào mừng quý khách thì có một người đàn ông mặc vest đi giày da đẩy cửa đi vào.

Người đàn ông này rất cao, khuôn mặt toát ra vẻ sang trọng, nhưng trán cứ nhăn nhó lại có vẻ rất lo âu. Ông ta rất giống Sở Tiêu Tiêu, không cần hỏi tôi cũng có thể đoán được thân phận của hẳn.

Quả nhiên Sở Tiêu Tiêu ngạc nhiên hét lên một tiếng bố, Sở Hoài Ân bước đến chỗ cô ta.

“ Bố, sao bố lại đến đây?”

Sở Hoài Ân bước nhanh lên phía trước, nhìn tôi một cái sau đó trầm giọng hỏi Sở Tiêu Tiêu: “ Bạn con à?”

Sở Tiêu Tiêu không khách khí nói: “ Ai thèm làm bạn với hắn chứ.” Bốp! Vừa nói xong câu này, Sở Hoài Ân tát cô ta một cái, đừng nói Sở Tiêu Tiêu, đến tôi cũng ngây người ra.

Chúng tôi đứng trước quần thu ngân, cũng chính là cửa chính của nhà hàng, rất đông người qua lại, mọi người đều dừng lại xem náo nhiệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiêu Tiêu sưng vù lên, vội ôm lấy mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ mặt đỏ ửng lên, ngạc nhiên nhìn về phía Sở Hoài Ân.

Nhưng Sở Hoài Ân vô cùng giận dữ, khiến Sở Tiêu Tiêu sợ sệt ấp a ấp úng: “ Bố…

thế này là sao?”

“ Sao hả?

Sở Hoài Ân tao sao lại sinh ra đứa con gái vô dụng như mày chứ! Đi, theo tao về nhài” Sở Tiêu Tiêu từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, tính tình rất tiểu thư, e là Sở Hoài Ân chưa từng nhăn mặt với cô ta chứ đâu phải chịu thiệt thòi như vậy! Bị đánh thì không nói, còn trước mặt nhiều người như vậy, càng quan trọng hơn là ở trước mặt tôi.

Tôi không có hứng thú lo chuyện bao đồng của Sở Tiêu Tiêu, nhưng Lâm Phương nhìn thấy cô ta đi theo tôi ra ngoài, lát nữa tôi quay lại một mình cũng khó giải thích với Lâm Phương.

Tôi nắm lấy cánh tay của Sở Hoài Ân: “ Bác Sở, có gì thì từ từ nói, đừng tức giận. Mấy người chúng cháu cùng ra ngoài, đều đang chờ cô ấy quay lại, đừng để cô ấy mất mặt với bạn bè ạ.” Sở Hoài Ân nửa tin nửa ngờ nói: “ Nó nói cậu không phải bạn của nó mà” Đều tại Sở Tiêu Tiêu ngu ngốc, để gậy ông tự đập lưng ông.

Sở Tiêu Tiêu cho dù ghét tôi nhưng bố cô ta giận dữ như vậy, cô ta cũng không dám theo ông ấy về nhà, chỉ đành núp sau lưng tôi.

Sở Hoài Ân chỉ vào mặt Sở Tiêu Tiêu nói: “Mày xem mày đi, mày đối xử với bạn mày thế nào, bạn mày đối xử với mày thế nào. Tao thấy từ khi mày ra nước ngoài càng ngày càng cả gan làm loạn rồi. Bây giờ đến người của Tuấn Nhiên mà mày cũng dám đắc tội. Việc Tuấn Nhiên hợp tác với công ty quảng cáo của mày, tao đã nhờ người lo liệu gần xong rồi, bây giờ đột nhiên hủy hợp tác, mất cả chì lần chài, mày nói gì họ cũng không chịu hợp tác nữa! Tao đã bảo người đi nghe ngóng rồi, người ta bảo tao về hỏi con gái cưng của tao xem đã làm ra chuyện tốt gì rồi!” Sở Hoài Ân thật sự rất giận dữ, mặc kệ đây là chỗ nào, bên cạnh có người đang chụp ảnh ông ta cũng không thèm quan tâm.

Tôi biết Sở Hoài Ân chắc chắn vì chuyển hủy hợp tác mới nổi giận, chỉ là không ngờ tin tức đến tai ông ta nhanh như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiêu Tiêu đỏ ửng lên, nước mắt lưng tròng, cô ấy vừa hận bố mình không biết đúng sai, vừa ngạc nhiên khi biết tôi lại có năng lực lớn như vậy.

Sở Hoài Ân chỉ thẳng vào mặt Sở Tiêu Tiêu, chửi khẽ: “ Hôm nay nhiều người như vậy, tao không nói nhiều với mày! Dự án này của Tuấn Nhiên nếu mày không lấy được thì cút ra khỏi nhà tao.

Sở Hoài Ân này không nuôi loại vô dụng như mày!” Nói xong, Sở Hoài Ân trợn mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu một cái, rồi xoay người rời khỏi nhà hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK