“ Chàng thật đẹp trai”
“Tướng công, chàng nói gì đi a”
“ Nô gia khen chàng đẹp trai, chàng không cần ngượng ngùng, giả bộ ngủ đâu? Tim chàng đập loạn rồi nè”
“ Tướng công, xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, không bằng......”
Một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, đánh thức Diệp Trường Sinh đang mê man.
Diệp Trường Sinh dụi dụi con mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là một ngọn nến đỏ lung lay mờ ảo. Và phía dưới ánh nến, một nữ nhân đang mặc nội y mỏng manh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt xâm lược của Diệp Trường Sinh, khuôn mặt xinh đẹp và nhút nhát của nữ nhân kia nhiễm lên một tầng ửng hồng.
“ Tướng công, đây là...”
Cổ họng của Diệp Trường Sinh khô khốc, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Đột nhiên , một hồi đau đầu ập đến, và sau đó một kí ức khổng lồ không thể giải thích được tràn ngập trong tâm trí của Diệp Trường Sinh
“Đại Chu Hoàng Triều, Xích U Châu, Từ Hàng Huyện, Diệp Gia Thôn, Diệp Trường Sinh”
Giang Nam hạn hán, lưu dân, yêu ma, quỷ loạn...
“ Mình đã xuyên việt rồi, vẫn được gọi là Lục Trường Sinh, ừm... điều này cũng hợp lí đó...”- Trường Sinh trong lòng âm thầm nói.
Trong một lúc hắn nhìn xung quanh, toàn màu đỏ, lụa đỏ, hoa đỏ, chữ song hỉ đỏ trang trí khắp căn phòng.
Diệp Trường Sinh sắp xếp lại những nội dung trong đầu mình.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp mặc váy cưới màu đỏ đang lẳng lặng trang điểm dưới ánh nến.
Tiểu cô nương dung nhan như ngọc, khuôn mặt phiếm hồng, e thẹn nói.
“ Tướng công, nhìn thiếp có đẹp không?”
Ngay khi Diệp Trường Sinh không kiêng dè mà nhìn nàng ta, nàng ta bỗng nhiên thình lình hỏi.
“... Đẹp...” Diệp Trường Sinh trả lời.
“ Hì hì, Tướng công cũng đẹp trai, nếu phu quân trước kia của thiếp có một phần tuấn tú của Tướng công, thiếp sẽ hạnh phúc lắm”
“ Mỗi ngày đều nhìn cái bản mặt xấu xí của hắn, thiếp chán ngấy luôn rồi”
Diệp Trường Sinh cố nhớ lại thông tin của tiểu mỹ nhân trước mặt.
Cô nàng tên là Bạch Liên, và cô ấy đến từ Bạch gia trang, cách nơi đây cả ngàn dặm đường,
Người ta nói rằng, Bạch gia trang thời gian trước không may gặp yêu loạn, rất nhiều người trong Bạch gia trang đã chết, trong đó bao gồm trượng phu của Bạch Liên.
Tại đây cùng với phong kiến cổ đại cũng không khác nhau là mấy, một người phụ nữ nhu nhược, lại mất chồng như Bạch Liên không thể sống sót trong thời buổi loạn lạc này. Nên nàng đã trở thành lưu dân.
Ba ngày trước, Bạch Liên lưu lạc đến Diệp gia thôn.
Lúc đó, trên người nàng ta không có một xu dính túi, vừa khát vừa đói. Tình cờ được cha của Diệp Trường Sinh là Diệp Hách đang đi cứu tế nạn dân phát hiện, liền cho nàng một ít nước uống và đồ ăn.
Diệp Hách sau đó mới hỏi Bạch Liên có kế hoạch gì cho tương lai không?
Bạch Liên chỉ tiếp tục lắc đầu, thăm dò một chút Hách lão nhân mới biết Bạch Liên là quả phụ.
Thời buổi này, một người con gái yếu ớt như vậy làm sao sống giữa thiên tai nhân họa không ngừng. Rất khó, rất khó.
Vốn tâm địa thiện lương, Hách lão nhân liền đưa Bạch Liên về Diệp gia cưu mang. Sau đó lại phát hiện Bạch Liên rất trắng trẻo xinh đẹp, còn biết thêu thùa may vá, nội trợ bếp núc đều giỏi vô cùng. Lại nghĩ đứa con trai độc nhất của mình là Diệp Trường Sinh đến nay vẫn chưa có hôn phối. Liền hỏi Bạch Liên có nguyện ý làm con dâu của ông ấy không?
Bạch Liên liền đồng ý.
Và chỉ trong ngày hôm đó, bọn hắn đã hoàn thành hôn lễ của mình.
Kết quả là Diệp Trường Sinh cứ như vậy cưới quả phụ làm vợ.
Sau khi tiễn quan khách và bằng hữu về thì trời đã về khuya......
“ Đây...”
Diệp Trường Sinh nhìn tiểu mỹ nhân có chút gầy yếu, có lẽ do suy dinh dưỡng lâu ngày, Bạch Liên dường như cảm nhận được điều gì, nghiêng đầu lại mỉm cười.
“ Tướng công không chịu được nữa sao...?”
Diệp Trường Sinh kiếp trước vốn là độc thân cẩu vạn năm, đến cả nắm tay nữ nhân còn chưa biết, bị Bạch Liên trêu đùa như vậy liền đỏ mặt, chẳng dám nhìn nàng ta nữa, chỉ cúi đầu xuống nhìn nền nhà.
“ Hi hi...”
Bạch Liên cười xong liền bắt đầu chải tóc của mình. Còn Diệp Trường Sinh thì nằm trên giường thất thần, Vừa mới xuyên việt đã bị bức bách kết hôn là loại trải nghiệm gì. Nghĩ đến đây, Diệp Trường Sinh nhíu mày, trong nội tâm cảm giác có gì đó không ổn.
Dường như đêm nay quá yên tĩnh.
Hơn nữa, anh chợt nhận ra một chuyện rất kỳ lạ.
Bạch gia và Diệp thôn cách xa nhau cả ngàn dặm .
Làm thế nào mà một người phụ nữa yếu đuối trói gà không chặt, có thể nội ba ngày đi xa như vậy trong thế giới hỗn loạn đầy ma quái này?
Hơn nữa, chồng nàng chết mới bao lâu? Liền đồng ý làm vợ của Diệp Trường Sinh ta?
Chỉ vì Diệp Trường Sinh ta đẹp trai sao?
Như thế khác gì cho mộ của trượng phu nàng thêm cái sừng màu xanh a?
Tóm lại chính là không đúng.
Dù sao, theo trí nhớ của nguyên chủ , trên thế giới này, là có yêu ma quỷ quái xinh đẹp như vậy đấy, đương nhiên cũng có loại bề ngoài thập phần cường tráng, cương cân thiết cốt, đao thương bất nhập, chính nguyên chủ đã từng thấy,
Nói cách khác siêu phàm lực lượng là có tồn tại
Hắn lại nghĩ về những câu chuyện ma quái như “Liêu Trai Chí Dị””mà hắn xem kiếp trước,
Hắn liền giật mình...mình đây không phải là đụng vào yêu ma hay “Hồ li tinh” rồi chứ?
Nếu là 'Hồ li tinh" thì không sao cả. Diệp Trường Sinh lặng lẽ sờ lên “Bảo khí trấn yêu hồ” trong quần của mình… vần còn..tốt!!
Bảo khí này là Hoàng phẩm Bảo khí dài mười tấc trong truyền thuyết, nếu yêu hồ lại gần, ta sẽ cho nhà ngươi khóc không ra nước mắt.
Có điều, nếu cái này là quỷ, thì không biết bảo vật của mình có tác dụng không nữa?
Nghĩ tới đây, Diệp Trường Sinh ánh mắt lặng lẽ hướng về phía tiểu nương tử nhìn lại.
Vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng làm anh sởn hết gai ốc. một cảnh tượng khiến anh cả đời không quên.
Chỉ thấy tiểu nương tử đặt chiếc lược trên bàn, quay lưng lại với Diệp Trường Sinh sau khi vừa chải xong mái tóc.
Diệp Trường Sinh có thể dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Bạch Liên trong gương đồng. Hai tay của nàng nhẹ nhàng đặt lên mặt...Và...
“ Xoẹt...xẹt...”
Tựa như âm thanh xé mở tơ lụa vang lên.
Sau đó, một dòng máu lan ra, khuôn mặt của Bạch Liên bị xé toạc từ giữa, biến thành hai tấm da người hai bên với những vệt máu còn dính lên trên.
Rồi sau đó, ánh nến chợt vụt tắt,chỉ còn lại tia sáng le lói của ánh trăng xuyên qua khe gỗ, Diệp Trường Sinh thấy được một ác quỷ da xanh với khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt tròn và hàm răng trắng đục, thân cao một trượng, men theo vết xé mở da người ấy bò ra.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, ác quỷ da xanh cẩn thận gấp miếng da người lại và đặt nó trên bàn.
“ Tướng công... hiện tại... nô gia có đẹp không?”
Diệp Trường Sinh: “...”
“ Quỷ a.....”
Diệp Trường Sinh hét lên một tiếng, lăn lông lốc từ trên giường xuống rồi bò lùi ra xa, co ro một góc, cảm giác bất lực, khuôn mặt điển trai tái mét đến đáng thương, thật sự là sợ cái gì thì đến cái ấy.
Xuyên qua tấm gương đồng, Diệp Trường Sinh có thể chứng kiến ác quỷ da xanh đang nhe răng cười hung dữ.
“Kêu to lên, kêu phá yết hầu cũng sẽ không có người nào tới cứu ngươi đâu, ngươi hiện tại là của ta, lập tức ngươi có thể cùng ta hòa làm một thể rồi."
“ Tư vị của thịt người rất không tệ a”
Ác ma da xanh bỗng nhiên miệng phun tiếng người, chậm rãi nói.
Diệp Trường Sinh rốt cuộc minh bạch vì cái gì buổi tối hôm nay đặc biệt an tĩnh rồi.