Tàng Kiếm Sơn Trang, trước cửa Vạn Bảo Lâu.
Một kiếm khách trẻ tuổi lưng đeo trọng kiếm, khinh kiếm treo trên thắt lưng chầm chậm tới.
Có Địa sát thất thập nhị thuật · Yểm Nhật, Diệp Trường Sinh tùy ý điều chỉnh khí tức mạnh yếu, nếu là bây giờ có Kiếm Khí Cảnh cao thủ dò xét, thì sẽ phát hiện khí tức của hắn chỉ là bát phẩm Kiếm Mang cảnh.
Ở Tàng Kiếm Sơn Trang, loại tu vi này chỉ tương đối bình thường, không tính là thiên tài, cũng không phải phế vật, đây đây là hiệu quả mà Diệp Trường Sinh muốn: Bình thường không có gì lạ.
Thật không may, bởi vì hắn quá đẹp trai nên dọc theo đường đi Diệp Trường Sinh vẫn thu hút không ít sự chú ý, cũng may hắn đã quen với chuyện này.
Bên trong Vạn Bảo Lâu, chưởng quỹ đang đánh tính toán bằng bàn tính, thanh âm lách tách vang lên.
"Xin lỗi, nơi này có bán Phá Khí Đan không?"
Diệp Trường Sinh hỏi.
Vạn Bảo Lâu là thương quán của Tàng Kiếm Sơn Trang, trừ danh kiếm ra, những thứ khác cũng được bán ở chỗ này.
Toàn bộ Tàng Kiếm Sơn Trang như là một xã hội thu nhỏ.
Chưởng quỹ nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt, ngáp dài.
"Không có, Phá Khí Đan đều là đan dược chiến lược của môn phái, bị nghiêm ngặt quản lý, nơi này làm sao có thể có?"
Chưởng quỹ mặt không cảm giác nói.
"Chưởng quỹ có cách nào không?"
Diệp Trường Sinh bước tới như không có chuyện gì xảy ra, đem hai mươi lượng bạc đặt trước mặt ông ta.
Chưởng quỹ lông mày nhướn lên, lập tức lấy lại tinh thần.
"Thất Thiên Kiếm hàng năm cử hành Thất Đỉnh Luận Kiếm Đại Hội, dành trước hạng ba thì có Phá Khí Đan tưởng thưởng."
Diệp Trường Sinh lắc lắc đầu.
"Cái này ta cũng biết, nếu ta có bản lãnh gia nhập Thất Thiên Kiếm, ta cũng không đến đây mua Phá Khí Đan, có biện pháp khác không?"
Chưởng quỹ trầm tư chốc lát, lại nói.
"Nếu như ngươi không có biện pháp trở thành đệ tử chân truyền, vậy ngươi muốn lấy được Phá Khí Đan tại Tàng Kiếm Sơn Trang là không thể nào."
"Mặc dù có, cũng không thể giao cho đệ tử bình thường."
Diệp Trường Sinh nghe vậy, chân mày hơi nhíu lại, hắn ngược lại có tư cách trở thành đệ tử chân truyền, nhưng khi trở thành đệ tử chân truyền phải chuyển vào đỉnh Phong sống, không cách nào ở lại Kiếm Trủng.
Hơn nữa đến lúc đó khẳng định cũng không tự do như tại Kiếm Trủng , cho nên hắn chưa từng nghĩ sẽ trở thành chân truyền đệ tử.
"Quên đi, hay là trở về Kiếm Trủng thử lại lần nữa, vừa vặn hôm nay lấy được một quả Ngộ Kiếm Hoàn, buổi tối thử một chút xem có thể hay không mượn nó để đột phá."
Vạn Bảo Lâu chưởng quỹ là người nổi tiếng bách sự thông của Tàng Kiếm Sơn Trang, rất nhiều đệ tử muốn hỏi chuyện đều sẽ tìm hắn, nếu như hắn cũng không có biện pháp, Diệp Trường Sinh nghĩ lãng phí thời gian thêm nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Diệp Trường Sinh đang muốn xoay người rời đi, chưởng quỹ kia bỗng nhiên gọi lại.
"Đừng có gấp a, ta còn chưa nói hết đâu."
"Ta chỉ nói ở Tàng Kiếm Sơn Trang, ngươi muốn lấy được phải là đệ tử chân truyền."
"Phá Khí Đan mặc dù dưới chân núi ít lưu thông, nhưng vẫn có cách lấy được."
"Ta bên này có một cái tin tức của Phá Khí Đan, ngươi không muốn nghe không?"
Chưởng quỹ nheo mắt nhìn Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh vừa nghe giọng điệu này liền biết đối phương muốn thêm tiền.
Hắn bây giờ không tâm tình so đo mấy chuyện này, liền lấy ra hai mươi lượng bạc đặt lên bàn.
Chưởng quỹ cười ha hả, không nhanh không chậm nói.
"Tin tức này nếu không phải là người kinh doanh như chúng ta thì không thể biết được."
"Bảy ngày sau, tại Xuân Phong Thành, chi nhánh Vạn Bảo Lâu ở đó cử hành một lần đấu giá, hắc hắc, theo ta biết lần đấu giá này sẽ có không ít thứ tốt, trong đó có Phá Khí Đan mà ngươi muốn."
"Như thế nào? Có đáng giá hay không."
Chưởng quỹ sau khi nói xong liền thu bạc, tiếp tục bắt đầu tính toán, không nói lời nào nữa.
Diệp Trường Sinh không nói gì, rời đi Vạn Bảo Lâu, trong lòng tính toán có nên xuống núi hay không.
"Ta trên người bây giờ có nhiều đạo kiếm khí, bản thân là đỉnh phong Kiếm Mang cảnh giới, trên giang hồ cũng được xem là cao thủ."
"Vì Phá Khí Đan, làm."
Diệp Trường Sinh cuối cùng quyết định, hướng Kiếm Lư chỗ đỉnh núi xanh thẳm đi.
...
Đỉnh Kiếm Lư, lầu hai Kiếm Lâu.
Cô gái mặc chiếc áo xanh nhạt chẻ rãnh sâu ở cổ, phía dưới là chiếc váy dài tua rua xẻ một bên cao đến giữa đùi, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Diệp Khởi La đang cùng đi với một tên đệ tử thất phẩm Kiếm Mang, giới thiệu chuôi Hoàng giai trung phẩm Vân Phi Kiếm cho hắn là thanh kiếm này tốt như thế nào, của đại sư nào rèn, rồi thì thật xứng đôi với công tử, công tử thật là tuyệt thế anh tư... vân vân....
Nàng chỉ cần trong lúc lơ đảng hơi vờ lộ ra nửa trên của cặp hung vật trước ngực, nàng liền có thể cảm giác được nam đệ tử đi sau mình thở dốc nặng nề, giống như trâu đực phát tình vậy.
Aiiii, đây chính là đàn ông a, đều là mấy kẻ tham lam, mặt đầy chữ dâm, nông cạn!
Diệp Khỉ La trong lòng giễu cợt.
Với một chút hơi thở khêu gợi của mình, cô ấy có thể khiến nam đệ tử không thực sự muốn mua thanh kiếm này sẵn sàng móc túi để thể hiện sức mạnh tài chính của mình trước mặt người khác phái.
Nam đệ tử nhao nhao cổ họng khô khát, như ngọn lửa hừng hực, mong muốn đốt cháy đám củi khô trước mặt.
"Mua!"
Hắn hào khí nói, cảm thấy không tiếc tiền khi ném xuống.
Diệp Khởi La nhìn tất cả những điều này với một nụ cười, cô ấy vô tình liếc nhìn ra bên ngoài, và đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên quảng trường trước Kiếm Lâu.
"Là hắn."
"Cái đệ tử mua Khai Sơn Kiếm."
Diệp Khởi La cũng không để ý nam đệ tử bên người, trực tiếp vén vạt váy dài, lắc eo chạy nhanh xuống lầu dưới.
Nàng phải nhanh lên một chút, nếu không anh chàng đẹp trai kia sẽ bị những nhân viên khác dẫn đi.
Chỉ còn lại nam đệ tử với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu tại sao tiểu thư xinh đẹp Diệp Khởi La, người vẫn còn ấm áp dễ chịu vừa rồi đột nhiên không chào mà biệt.
...
"Ai u, đau quá."
Trên sàn nhà, Diệp Khởi La mặt đầy mắc cở đỏ bừng, ngồi dưới đất, ánh mắt rực lửa ngước nhìn anh chàng đẹp trai đang đứng.
"Cô không có chuyện gì chứ? Xuống thang lầu chầm chậm một chút, như vậy quá nguy hiểm đó."
Diệp Trường Sinh quan tâm hỏi.
Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ loạng choạng khi xuống cầu thang, sau đó bóng dáng người phụ nữ lao thẳng về phía Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh dầu gì cũng là thất phẩm Kiếm Mang cảnh, thân pháp cũng tốt, dễ dàng tránh ra đối phương, sau đó người đàn bà kia liền trực tiếp ngã vào sàn nhà.
"Không có sao."
Diệp Khở La xoa xoa hai chân, thầm nghĩ cũng may bà ngực to, giảm nhẹ tổn thương, bằng không lần này sợ là bị chấn thương sọ não rồi.
Vì quá nóng lòng muốn xuống lầu, cô vô tình bước hụt bay thẳng ra ngoài, vốn nàng đang rất tuyệt vọng cho đến khi thấy tên đệ tử mua kiếm trên núi lần trước bước vào với một thanh kiếm nặng trên lưng, hơn nữa lại bay ngay hướng của thanh niên đó.
Ngay lúc đó cô vừa có cảm giác sung sướng trong bất hạnh, trong đầu lại tưởng tượng ra trăm kiểu cảnh thân hình thơm tho của mình được nam thanh niên đẹp trai nhẹ nhàng ôm vào lòng, hai người nhìn nhau trìu mến. .
"Cô thật không có chuyện gì sao? Diệp tiểu thư."
"Không có sao, Diệp công tử."
Thật là một cảnh đẹp, Diệp Khỉ La trong đầu nghĩ.
Nhưng mà thực tế thì, cái tiểu ca đẹp trai đó, lại con mẹ nó tránh được? !