Những cường giả ở cảnh giới này là lực lượng chủ yếu của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Kiếm Tu khác với Võ Tu.
Võ Tu tu luyện thiên về lực lượng và phòng ngự, rèn luyện thành thân thể mình đồng da sắt, đao thương bất phá.
Kiếm Tu chọn cách truy cầu cực hạn công kích. Đương nhiên, Kiếm Tu cũng có công dụng thần kì trong phương diện phòng ngự, nhưng vẫn tập trung lấy sát phạt làm chủ.
Một kiếm đem địch nhân giết chết trong vòng vài giây, đương nhiên là không cần phòng thủ rồi.
Đây là lý niệm của Kiếm Tu!
Tiếp theo, tam phẩm đến nhất phẩm là kiếm ý cảnh.
Một bước này, mỗi kiếm tu đều phải lĩnh ngộ ít nhất một loại kiếm ý cho riêng mình, ý kiếm vốn là hư ảo, nên cực kì khó lĩnh ngộ.
Đại đa số Kiếm Tu cường giả, suốt cả cuộc đời cũng sờ không tới kiếm ý cảnh giới này...
Cho dù là trong Tàng Kiếm Sơn Trang, cũng chỉ có một số người lĩnh ngộ được kiếm ý cảnh, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu Tàng Kiếm Sơn Trang, họ được xưng là "Thần Kiếm" .
Nói ví dụ như "Thất Thiên Kiếm" trong Tàng Kiếm Sơn Trang, chính là bảy vị cao thủ đã lĩnh ngộ được kiếm ý trên Tam phẩm cao thủ.
Làm Diệp Trường Sinh ngoài ý muốn chính là, trung niên kiếm khách trầm mặc ít nói Diệp Thiên Kiếm, thực ra cũng là Kiếm Ý cao thủ.
Không những vậy, ông ta còn là Đường Chủ Chấp sự đường của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Chết dưới kiếm của một vị cao thủ kiếm đạo, ác ma Thanh Bì Quỷ đúng là chết không oan mà.
Về phần phía trên nhất phẩm Kiếm tu, đối ứng với “ Lục Địa Thần Tiên” dĩ nhiên là “Lục Địa Kiếm Tiên” rồi.
Diệp Thiên Kiếm chỉ là Đường chủ đã mạnh như vậy rồi, thảo nào yêu ma quỷ quái không dám tới gần Sơn Trang.
Và một lý do nữa, đó là trong Tàng Kiếm Sơn Trang có một vị “Lục Địa Kiếm Tiên”.
Trang chủ sơn trang “Diệp Tri Chu”.
Ngay cả trong phạm vi mấy vạn dặm Xích U Châu rộng lớn, cũng chỉ có một mình ông ta đạt đến cảnh giới “Kiếm Tiên”.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Trường Sinh cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Bây giờ hắn còn chưa thăm dò hết được các chức năng của Bàn Tay Vàng.
Tại nơi yêu ma quỷ quái hoành hành khắp thế giới này, hắn cần một nơi tương đối an toàn và ổn định, ngoài Tàng Kiếm Sơn Trang, có lẽ không thể có một nơi nào tốt hơn được,
“Bên trong Mộ Trủng có hàng ngàn hàng vạn phế kiếm, nếu quả thật như những gì mình nghĩ, vậy thì Kiếm Mộ này chính là một bảo địa của ta.”
“ Dù thế nào đi nữa mình vẫn phải nghĩ biện pháp ở lại đây mãi mãi.”
Diệp Trường Sinh quyết định chủ ý rằng hắn sẽ không bao giờ rời khỏi Sơn Trang.
Tuy rằng ác quỷ dưới chân núi không phải con nào cũng mạnh mẽ dị thường, nhưng cấp bậc như Thanh Bì Quỷ cũng không phải ít, một khi chúng nó xuất hiện, cũng không phải loại tôm tép như mình có thể chống lại.
Càng không cần phải nói đến các loại ác quỷ cấp cao như Lệ Quỷ, và các loại Đỉnh phong như Quỷ Vương thực lực có thể so với Lục Địa Thần Tiên
“ Ai da, phàm nhân trong thế giới này cũng quá thảm rồi.”
“ Nguyên chủ của thân thể này, Thuần Dương Thể Chất, có thể sống đến bây giờ quả là một kỳ tích.”
Diệp Trường Sinh không khỏi cảm khái.
Trong Kiếm Mộ to lớn thập phần yên tĩnh, lão đầu tử suốt ngày ở trên lầu các, ném Diệp Trường Sinh vào trong Kiếm Mộ cũng không thèm quan tâm một lời.
Theo kinh nghiệm của hắn, lão đầu này có thể là một cường giả ẩn mình giống như Thần Tăng quét rác chùa Thiếu Lâm. Có khả năng cảnh giới trên Tam phẩm kiếm ý.
Kiếm mộ tuy toàn là phế kiếm, nhưng là nơi trọng yếu của Sơn Trang, tương tự như lăng mộ của các dòng dõi vương gia phàm trần, chỗ quan trọng này không có Tam phẩm kiếm ý cao thủ trở lên trấn giữ thì sao mà được.
Đến phàm nhân như mình, có lẽ vì tổ tiên có quan hệ với lão đầu này nên mới có tư cách ở lại.
Sau một hồi ăn uống nghỉ ngơi, Diệp Trường Sinh thấy tinh thần đã khôi phục không sai biệt lắm, hắn cảm giác hoạt động một cái gì đó cho khuây khỏa.
Nằm trên chiếu rơm, mở sách “Dưỡng Kiếm Bí Quyết” mà lão đầu đưa cho hắn.
Hắn định thử tu luyện cái này một chút,” Dưỡng Kiếm Bí Quyết” là công pháp trụ cột của Tàng Kiếm Sơn Trang, tương tự như “Dưỡng Sinh Công” của Võ tu, tuy rằng chỉ là cơ bản nhất nhưng cũng không thể lơ là mà luyện sai được.
Nửa canh giờ sau, Diệp Trường Sinh đã thuộc lòng cuốn sách, tay sờ gáy vuốt vuốt, ánh mắt mờ mịt.
“ Hoàn toàn không kiểu gì cả, chẳng lễ mình thật sự không có thiên phú kiếm đạo? Đến một từ một chữ trong cuốn sách mà mình cũng không hiểu.”
“ Mình đã học thuộc lòng nó rồi, nhưng khi suy nghĩ lại các nghĩa trong đó, mình lại không hiểu một cái gì...”
Ánh mắt của hắn lại nhìn vào bao bột phấn trong ngực.
Thở dài, hắn lập tức đứng dậy.
Trời chiều đã ngã về tây, ánh chiều tà tà chiếu xuống Mộ Trủng màu đỏ như máu.
Trong Kiếm Trủng, những ngôi mộ hiện lên từng tầng kim quang, đặc biệt rung động.
Hắn đi tới một thanh kiếm bên cạnh Thu Thủy Kiếm.
Không giống như Thu Thủy Kiếm vừa mới chôn xuống đất, phía trên thanh kiếm này đã có nhiều vết rỉ sét của thời gian. Mặc dù vậy vẫn có thể nhìn ra sự bất phàm của nó.
Căn cứ vào lời lão đầu tử nói, chỉ có thanh kiếm có phẩm chất tốt, mới có tư cách mai táng tại Kiếm Trủng. Còn lại, đều trực tiếp đem đi xử lí như đồng nát sắt vụn.
Đây là quy củ của Tàng Kiếm Sơn Trang từ khi thành lập đến nay.
Khi Diệp Trường Sinh tới gần, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện những dòng chữ hư ảo:
"Kiếm danh: Thanh Lãng."
"Kiếm dài: Hai thước bảy tấc."
"Kiếm nặng: Tám cân ba lượng."
"Kiếm phẩm: Hoàng giai hạ phẩm."
"Kiếm chủ: Diệp Thanh Thanh."
"Kiếm chí: Chạm đến xem xét."
"Kiếm nguyện: Thanh Lãng kiếm không thích những vết rỉ sét bẩn thỉu trên người của mình. Nếu ai có thể giúp nàng loại bỏ những vết bẩn trên người, như một lời cảm ơn, Thanh Lãng kiếm sẽ đem cảm ngộ tu luyện《 Dưỡng kiếm bí quyết 》truyền thụ cho người hảo tâm đó."
Diệp Trường Sinh: "? ? ?"
Cái Thanh Lãng Kiếm nhà ngươi có phải hay không biết “Độc Tâm Thuật”?
Ngươi thế nào biết rõ ta cũng cần cái này?
Hơn nữa, lại xưng hô là "Nàng" ?
Chẳng lẽ nói thanh kiếm này còn có giới tính hay sao?
Đây có phải là một thanh “Nữ Kiếm”?
"Nói đến kiếm nguyện, nguyện vọng của Thu Thủy Kiếm bên kia ta vẫn chưa hoàn thành đâu."
"Đợi buổi sáng ngày mai đi thôn trấn mua sắm lương khô, ngược lại là có thể thuận tay hoàn thành."
Diệp Trường Sinh thì thào tự nói.