• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình tĩnh, bình tĩnh, Diệp Trường Sinh tụng niệm thần chú bát quái.

Tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị.

Thật có ích! DiệpTrường Sinh cảm giác một cỗ thanh lương bao trùm anh ta,

Trước lý tưởng và niềm tin vững chắc này, hết thảy Ngưu ma quỷ xà hay Thần Thánh gì đi nữa đều là hổ giấy.

“Cô ăn thịt ba tôi rồi?” DiệpTrường Sinh hỏi.

“ Đúng vậy a, nhưng hơi già, thịt có chút dai”.

“ Nô gia vẫn muốn thử xem soái ca như Tướng công, thịt có mềm và ngon hơn không?”.

Móng tay dài mảnh khảnh của Thanh bì quỷ khều khều sợi thịt mắc nơi kẽ răng,

Vốn tưởng rằng mình xuyên không đã không còn là cô nhi, ai ngờ bây giờ vẫn là cô nhi. Thật là ….

“ Tại sao đến hôm nay ngươi mới động thủ?”

“Ba ngày trước ngươi đã tới nhà ta kia mà”

Diệp Trường Sinh ý đồ thông qua đối thoại để trì hoãn một chút, cho mình tranh thủ thời gian suy nghĩ .

"Chậc chậc chậc."

"Kéo dài thời gian sao?"

"Có điều không thành vấn đề, dù sao thì Tiên Thiên Tông sư trấn thủ Quận phủ hôm nay đã tiến về Châu phủ báo cáo công tác rồi”.

“ Ở trong Quận phủ lúc này, không có tồn tại nào có thể uy hiếp nô gia nữa”

“ Sở dĩ nô gia đợi đến hôm nay là chỉ vì đợi tên Trấn Thủ Sứ kia rời đi thôi, tướng công” .

Bị Thanh bì quỷ xấu xí này goi là “ Tướng công” Diệp Trường Sinh cảm thấy một hồi ác hàn. Thầm nghĩ:

“ Nếu cô giống Điêu Thuyền thì ta cũng nhịn, cùng lắm là làm Vong linh kỵ sĩ, nhưng cô xấu hơn cả người ngoài hành tinh, mà cứ kêu lão tử là tướng công, cô tính làm gì?... chả lẽ muốn cùng ta sinh... dị quái?”

Khí tức quỷ dị và kì quái phát ra từ con Thanh Bì Quỷ này giống như một cơn gió lạnh giữa đêm khuya, khiến Diệp Trường Sinh nhịn không được rùng mình một cái.

Cái này không quan hệ đến đảm lượng, chỉ là thuần túy phản ứng theo bản năng mà thôi .

“ Nên làm gì bây giờ?”

Thời điểm này, thân là kẻ xuyên việt, hắn không có cái gì là “ Bàn tay vàng” cả, không có “ Hệ thống diệt ma” hay ” Giới chỉ lão gia gia” nào ở đây hết .

Chả lẽ ta vừa mới xuyên không, chưa kịp sử dụng kiến thức của kiếp trước để tung hoành trong thế giới lạc hậu này, xưng bá xưng vương, gây dựng sự nghiệp cơ đồ... mà lại lăn dùng ra chết nhảm nhí tại đây sao?

Hay là nhắm mắt dùng thủ đoạn mỹ nam kế, nghĩ biện pháp giết chết Thanh Bì Quỷ kia.

Nói không chừng có thể thoả mãn đối phương, rồi trong lúc phê pha ta lại cho 1 phát “tiễn em lên đường”

“ Ngươi vì cái gì chưa động thủ” ,

Diệp Trường Sinh nhìn xung quanh, hắn chẳng thấy thứ gì có thể dùng làm vú khí ngoài chiếc gối ngọc mà hắn đang tựa.

“ Đến đây đi, tranh thủ cho ta một cái chết thống khoái a ”.

Dù sao vừa mới chết một lần, lần này chẳng qua là cú đúp mà thôi, hy vọng lần sau bắt đầu có thể tốt hơn một chút, haiiiii !

Thanh Bì Quỷ quay người lại, bước một bước liền đi tới trước mặt Diệp Trường Sinh.

Đầu của nó cao chạm đến đỉnh xà ngang, trực tiếp đem xà ngang cứng rắn nứt gãy, nước dãi xanh thẫm của nó chảy xuống ăn mòn sàn nhà thành từng cái lỗ to nhỏ. Sau đó, nó cúi người xuống nhưng vẫn cao đến 2 thước, đầu lâu nó cách Diệp Trường Sinh khoảng một thước, mùi hôi tanh phả tới mặt làm cho Diệp Trường Sinh gần như đông cứng lại.

“ Ngươi là Thuần Dương Thể Chất hiếm thấy, hiện tại không phải thời điểm tốt nhất để ăn ngươi”

“ Chờ thêm một thời gian nữa, khi khí huyết tràn đầy, lúc đó nếu thôn phệ ngươi thì việc tu luyện của nô gia sẽ tiến xa hơn nữa”.

“ Đến lúc đó tên Trấn Thủ Sứ ở nơi quận phủ kia cũng không phải là đối thủ của ta”.

“ Ngươi có biết không? Nếu không phải bởi vì ngươi, người trong thôn làng này có lẽ đã không chết!”

“ Đối với quỷ vật chúng ta mà nói, thể chất ngươi giống như ngọn hải đăng trong đêm tối, làm cho nô gia không thể không mạo hiểm mà đến Diệp gia thôn này”.

“ Nô gia rất ngạc nhiên, với thân phận Thuần Dương Chi Thể, ở trong thế đạo bây giờ, ngươi làm sao sống được đến ngày hôm nay?”

Diệp Trường Sinh trong lòng phát lạnh, xem ra thể chất của hắn rất hấp dẫn đối với ma quỷ. Giống như thịt Đường Tăng với yêu quái trong Tây Du Kí.

Lão thiên a...

Ngươi cho ta cái thể chất này, lại cho ta sống vào thời điểm yêu ma hoành hành, khác gì làm thức ăn cho bọn nó chứ.

Chó cùng dứt dậu, với trái tim hung ác, Diệp Trường Sinh cố chịu đựng hàn khí, nắm lấy cái gối ngọc, nhảy thẳng lên đầu Thanh Bì Quỷ đập xuống.

Kèm theo đó là âm thanh trầm đục, cùng với một đạo ánh sáng trắng phát ra từ trước ngực nó,

Thanh Bì Quỷ kêu réo lên một tiếng rồi ngã xuống, trong đôi con ngươi to tròn gớm ghiếc ấy hiện lên một vẻ đầy khó tin.

Thân thể Thanh Bì Quỷ vỡ thành hai nửa, bị Diệp Trường Sinh một đập chẻ đôi thân.

Diệp Trường Sinh ngốc trệ nhìn tất cả những thứ này.

“ Nguyên lai mình mạnh như vậy a, Thuần Dương Chi Thể khủng bố như vậy sao?”

“Hay cái gối ngọc này là Thần Khí ?”

Đột nhiên Diệp Trường Sinh ngẩng đầu lên: “ nóc nhà đâu rồi?”

Nhìn kỹ thì ngôi nhà giống như bị cái gì đó chẻ làm đôi. uhm!!!

“Tiếng động lớn như vậy mà không có một người nào đến, xem ra Diệp thôn chỉ còn lại một mình ta mà thôi.”

Diệp Trường Sinh lặng lẽ thở dài buồn phiền...

Bất chợt, có một người đàn ông trung niên thân khoác kim bào, lưng đeo trọng kiếm và trên tay còn cầm khinh kiếm, xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh.

Cầu đề cử , cầu kim phiếu......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK