Diệp Xảo Xảo con gà con mổ thóc vậy gật gật đầu, bày tỏ tuyệt đối sẽ không như vậy, nàng lớn lên trên Tàng Kiếm Sơn Trang, không giống Diệp Trường Sinh rất hiểu cái thế giới nguy hiểm này.
Rất nhanh, Diệp Xảo Xảo đi theo Diệp Trường Sinh tới nhà tranh, nhìn mái nhà tranh đơn sơ, cô rất khó hiểu?.
Bất quá thấy Diệp Trường Sinh tựa hồ cũng không quan tâm đến điều này lắm, nàng đột nhiên bừng tỉnh, tiền bối giống như các câu chuyện truyền kỳ truyền miệng, theo đuổi cảnh giới phản phác quy chân, thích sống một thế giới tự nhiên để truy tìm cảm ngộ.
“Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc linh, thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.”
Diệp Xảo Xảo suy nghĩ một chút , nhìn nữa cái này nhà lá đơn sơ này, thấy thế nào đều cảm giác nhà lá hết sức bất phàm, có một loại “đại đạo chí giản, thiên nhân hợp nhất” ở trong đó.
Đây mới là tiền bối cao nhân a!
Nghĩ đến bây giờ, khí tức trên người tiền bối cảm giác so với mình còn yếu hơn, nhưng chỉ hời hợt một kiếm liền chém bay đầu một cao thủ Tam Phẩm trung giai cảnh giới cường giả, đây chắc cũng là một loại tu hành đi.
Rõ ràng là Kiếm Khí Cảnh cao thủ, đủ làm trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang, giữ chức vị cao, hưởng thụ đệ tử hâm mộ và kính sợ.
Hoặc trở thành người đứng đầu Thất đỉnh đệ tử chân truyền, sư tôn thương yêu, quần tinh phụng nguyệt!
Nhưng lại lựa chọn quy ẩn Kiếm Trủng, một nơi không người hỏi thăm, làm một người thủ mộ bình bình thường thường không có gì lạ.
Tránh xa phân tranh giang hồ, đây mới là hình tượng cao nhân trong lòng Diệp Xảo Xảo a.
Không nghĩ tới tiền bối tuổi còn trẻ, tâm tính lại khoát đạt trầm ổn, không màng danh lợi, không hỏi thế tục.
Diệp Xảo Xảo nội tâm đối với thần bí thiếu niên này càng thêm ngưỡng mộ.
"Lên đường trở về đi thôi."
"Chuyện tối hôm nay, cũng đừng cùng người khác nói."
"Coi như nó chưa từng xảy ra."
Diệp Trường Sinh trở lại trong căn nhà tranh, uống một hớp nước. Rồi sau đó hướng về phía thiếu nữ đang ngơ ngác đứng ở cửa, nói.
"Còn nữa, đừng gọi ta tiền bối, ta không già như vậy."
Diệp Xảo Xảo gật gật đầu, những vì sao phản chiếu trong mắt cô, một đôi mắt sáng ngời làm bộ làm tịch nhìn bầu trời.
(✧◡✧): "Vâng, tiền bối."
...
Diệp Trường Sinh nhìn thiếu nữ kỳ quái rời đi Kiếm Trủng, hắn thở phào một cái, một mình vẫn là thoải mái hơn nhiều.
Hắn bây giờ hoàn toàn không buồn ngủ, nghĩ đi nghĩ lại tin tức từ Vong Xuyên Kiếm lấy được, đang do dự có nên nói cho lão đầu tử biết hay không.
Cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không nói, bởi vì căn bản không giải thích được hắn là làm sao lấy được những tin tức này, lão đầu tử cũng không nhất định tin tưởng.
"Còn có ba năm cơ mà."
"Nếu như ba năm sau, ta đã là Lục Địa Kiếm Tiên, hoặc giả đã là cao thủ Kiếm ý cảnh giới ."
"Coi như đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện lớn, lấy thực lực của ta cũng đủ để toàn thân thoát lui."
"Đến lúc đó thân là Vũ Lâm Thần Thoại cao thủ, thiên hạ nơi nào mà ta không đi được."
Diệp Trường Sinh thầm nghĩ.
Vũ Lâm Thần Thoại cảnh giới, chỉ cần không đi tìm chỗ chết trêu chọc những thứ như Yêu Vương hay Quỷ Vương hoặc là Lục Địa Thần Tiên. Dõi mắt toàn bộ Đại Chu, xem như chiến lực đỉnh phong, nơi Xích U Châu này cũng là uy chấn một phương.
"Nắm chắc tu luyện a."
"Tranh thủ nửa năm đột phá đến Kiếm Khí cảnh giới.
Diệp Trường Sinh có ngón tay vàng trong tay nên trong lòng cũng có thêm động lực tự tin.
Hắn bắt chéo chân, ngồi xếp bằng nhập định, trong ý thức một chuôi kiếm toàn thân đen nhánh cắm trên mặt đất.
Bất quá, hấp dẫn Diệp Trường Sinh cũng không phải là cái bảo kiếm toàn thân đen nhánh này, mà là một bia đá cao chừng một trượng xuất hiện trên bạch ngọc thạch giữa quảng trường, và một thanh đồng cổ môn cao ba trượng phía sau bia đá.
Giờ phút này cái Thanh đồng cổ môn mở rộng, không thấy rõ tình huống bên trong.
"Cái này xuất hiện từ khi nào thế?"
Diệp Trường Sinh nghi ngờ trong lòng tự hỏi.
Đối với hắn đến bây giờ cũng không có hoàn toàn hiểu rõ ràng cái “bàn tay vàng” của mình.
Chỉ biết từ “bàn tay vàng” hắn có thể thấy tin tức các danh kiếm, nhận thức được mọi việc trong quá khứ của danh kiếm, hơn nữa từ danh kiếm đạt được một ít phần thưởng.
Những phần thưởng này thường thường cùng chủ nhân danh kiếm có liên quan.
Hắn đè xuống nghi ngờ trong lòng, xem trước cái hắc kiếm cũ rích trước mắt.
"Danh Kiếm Phổ "
"Kiếm tên: Vong Xuyên."
"Trạng thái: Đã thu lưu."
"Phần thưởng: Vong Xuyên Kiếm đúc kiếm phổ (huyền cấp hạ phẩm)."
"Phần thưởng đặc biệt: Thượng phẩm Ngộ Kiếm Tán một phần."
Tưởng thưởng khá là thỏa đáng, nhưng không có phẩn thưởng Kiếm Khí mà hắn mong muốn, hắn suy đoán hẳn là Lưu Dung có cảnh giới kiếm thuật quá thấp, hơn nữa Vong Xuyên Kiếm thời gian bị chôn lấp đã rất xa xưa, coi như có Kiếm khí, thì hẳn cũng tiêu hao hầu như không còn.
Bất quá thượng phẩm Ngộ Kiếm Tán cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có một tấm huyền cấp hạ phẩm đúc kiếm phổ.
Bây giờ Diệp Trường Sinh đã có hai tấm huyền cấp hạ phẩm đúc kiếm phổ, những thứ này đồ phổ, nếu giao cho những đúc kiếm sư kia, nói là giá trị liên thành cũng không quá đáng.
Mỗi một chuôi danh kiếm, đều độc nhất vô nhị, nếu không có đúc kiếm phổ tương ứng thì không cách nào đúc ra được.
Sau khi thu hoạch xong Vong Xuyên Kiếm, Diệp Trường Sinh mới đi tới khối bia đá cao một trượng trước mặt.
Trên tấm bia đá màu đen bắt đầu nổi lên hàng chữ mạ vàng , cũng là chữ hán quen thuộc với Diệp Trường Sinh.
"Kiếm Chủ: Diệp Trường Sinh "
"Ngộ tính: Bình bình vô kỳ."( bình thường không có gì đặc biệt)
"Kiếm pháp: Thu Thủy Kiếm Pháp (dĩ nhiên đại thành 12%)."
"Bội kiếm: Thính Triều Kiếm."
"Bản nguyên Kiếm khí: 0 đạo "
"Chưởng khống kiếm ý: Không "
"Danh Kiếm Phổ: Thu thủy, Vong Xuyên, Thính Triều..."
Diệp Trường Sinh: "? ?"
"Đây chẳng phải là hệ thống sao?"
Cuối cùng ngươi cũng tới, Diệp Trường Sinh lệ rơi đầy mặt, ngày trông đêm ngóng cuối cùng hệ thống đại nhân cũng đã đến.
"Kiếm Chủ Diệp Trường Sinh."
Diệp Trường Sinh tự lẩm bẩm, hắn cũng không biết nó là ý gì, chẳng qua cảm giác rất chi là lợi hại.
"Ngộ tính bình bình vô kỳ?"
"Ta uống một cả một tô Ngộ Kiếm Tán rồi mà, ngộ tính sao lại vẫn là bình bình vô kỳ."
Diệp Trường Sinh nghẹn ngào nói không nên lời, hắn tự cho mình ngộ tính bây giờ ở Tàng Kiếm Sơn Trang coi như là trên trung thượng.
Nếu để hắn ra bên ngoài Tàng Kiếm Sơn Trang, phóng mắt khắp cả Đại Chu cũng phải lọt vào top một ngàn đấy, nhưng lại chỉ mới “bình bình vô kỳ” làm cho hắn rất thương tâm.
"Kiếm Pháp hẳn là đem hình thức ta nắm giữ kiếm pháp bày ra."
"Sau khi độ thuần thục đạt tới 100% liền sẽ tiến cấp cảnh giới kiếm pháp."
"Cũng chính là cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa."
Diệp Trường Sinh kiếp trước cũng là một nhà văn nghiệp dư, đã khá quen thuộc với điều này nên hắn dễ dàng tiếp nhận.
Bội kiếm chính là tên danh kiếm hiện tại mình sử dụng.
"Bản nguyên Kiếm khí chính là Kiếm khí của mình luyện ra."
"Bản nguyên Kiếm khí tương tự như Khí huyết lực của Võ Tu, hay là Đạo hạnh của yêu vật quỷ vật."
"Cơ sở đơn vị là đạo, cái này chỉ có lên cảnh giới Trung Phẩm Kiếm Khí Cảnh( lục phẩm đến tam phẩm), mới có thể luyện ra, ta bất quá là kiếm mang cảnh( cửu phẩm tới thất phẩm), thì sẽ không có Bản nguyên kiếm khí."
Trừ cái này ra, hắn Chưởng khống kiếm ý cũng là số không, nếu như Diệp Trường Sinh có thể đem kiếm ý từ “Bích Hải Triều Sinh Kiếm Pháp” trong Thính Triều Kiếm luyện hóa, vậy thì sẽ ở chỗ này hiện ra.
"Kiếm Khí Cảnh, Kiếm Khí Cảnh, đây mới là Kiếm tu mấu chốt cảnh giới."
"Không có đạt tới Kiếm Khí Cảnh, phòng ngự của Kiếm tu xa xa yếu hơn Võ Tu, kiếm mang mặc dù lực công kích rất mạnh, nhưng là so sánh với khí huyết lực của Võ Tu khả năng là kém hơn rất nhiều."
"Phải sớm đột phá đến Trung phẩm Kiếm Khí cảnh giới."
"Như vậy thực lực của ta sẽ được thay đổi về chất."
Diệp Trường Sinh tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Đọc xong phía trên Thạch bi, Diệp Trường Sinh đưa ánh mắt nhìn về phía sau nó, đứng sửng trên bạch ngọc thạch quảng trường là một cỗ Thanh đồng cổ môn.
Hắn chậm rãi đi tới phía trước cánh cửa, Thanh đồng môn giờ phút này mở rộng, trong cửa có một tầng sóng nước lưu chuyển chặn lại tầm nhìn của Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh trong lòng thấp thỏm, do dự đi qua xem một chút.
Phía trên Thanh đồng cổ môn có bốn kí tự mạ vàng cổ kính.
"Chư Thiên Kiếm Đạo!"
Phía dưới bốn kí tự to lớn này có một dòng chữ nhỏ, Diệp Trường Sinh đến gần nhìn một cái, trên đó viết:
" Kiểm nghiệm thân phận Kiếm Chủ thông qua, cửa thứ nhất kiếm đạo, mở."
Thấy vậy, Diệp Trường Sinh cũng không lề mề, đưa tay gạt tấm màn nước trong suốt sang một bên, bước vào trong đó.
"Tới cũng đã tới rồi, dù sao cũng phải vào xem một chút đi."