Sau một lúc múa kiếm như nước chảy mây trôi, Thu Thủy Kiếm pháp đã hoàn thành.
Diệp Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Ta bây giờ cũng coi như là một cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước rồi."
"Chỉ tiếc, đây là một thế giới cao đẳng hơn rất nhiều."
Diệp Trường Sinh thu hồi Thính Triều kiếm.
Trong lòng hào khí vạn trượng, bỗng nhiên cảm giác mấy con ác quỷ cũng không đáng sợ như vậy nữa.
"Quả nhiên, sự sợ hãi đều vì mình chưa đủ mạnh mẽ mà thôi."
Kiếm pháp cũng đã thử xong, Diệp Trường Sinh đang chuẩn bị lén lút chạy trở về.
Bỗng nhiên lỗ tai hắn khẽ động, xa xa như có như không truyền đến tiếng rên nhẹ của nữ nhân.
Vào một đêm đầy gió và ánh sáng mờ ảo, lại có tiếng rên trong không gian u ám thế này, Diệp Trường Sinh liền lập tức cảnh giác.
Dù sao hắn thiếu chút nữa cũng bị ác quỷ ăn thịt rồi.
Thuần Dương Chi Thể đối với Quỷ vật mà nói, chẳng khác gì đèn lồng trong đêm tối, đặc biệt dễ làm bọn nó chú ý.
Diệp Trường Sinh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại hắn chẳng phải vô địch, thể giới này yêu ma hoành hành khắp nơi, chút kiếm pháp của hắn hoàn toàn chưa đủ vào mắt cao thủ.
Hắn nhìn một cây đại thụ bên cạnh, trong lòng khẽ động, liền tiến tới và leo lên trên.
Trốn sau một cành cây to có tán lá che phủ, hơi hơi thò cái đầu ra, lén lén lút lút nhìn quanh bốn phía.
Cùng lúc đó, ngoài trăm thước.
Xa xa chỗ đất trống trong rừng, một thân ảnh mặc hắc bì giáp đang từng bước một đi tới.
Trên vai thân ảnh này còn khiêng một nữ nhân áo vàng dáng người uyển chuyển
Sắc mặt hắc bì nhân vàng như nến, hình dung tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, nhìn giống như xác ướp.
Bộ ngực của hắn trần trụi, phía trên mọc ra cả đám lông xoăn đen, làn da màu đồng dưới ánh trăng phát sáng như kim chúc .
Bên hông của hắn đeo một thanh cổ kiếm đen kịt, tản ra ánh sáng âm u hắc ám.
Mà thân ảnh bị hắn vác trên lưng, đang mặc y phục của đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang , xét hoa văn kim vân thêu trên đó, xem ra địa vị của nàng không thấp, chỉ có đệ tử chân truyền mới có tư cách mặc như thế mà thôi.
Tất cả điều này đều được Diệp Trường Sinh nhìn thấy và phân tích rõ ràng.
"Tên này trông giống như thây ma, hẳn không phải là người của Tàng Kiếm Sơn Trang."
"Cái nữ hài bị khiêng kia, trang phục đang mặc cùng Diệp Lan, Diệp Thanh Thanh giống nhau, đều là đệ tử chân truyền y phục."
Diệp Trường Sinh nhíu mày.
Tòa sơn cốc đều nằm trong pham vi Kiếm Trủng.
Cái nam tử hắc bì tới nơi này, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Diệp Trường Sinh đang do dự có muốn hay không ra tay, nhưng lại nhìn hắc bì nam tử, có lẽ hắn so với chính mình mạnh hơn nhiều.
Có thể chế trụ đệ tử chân truyền của Tàng Kiếm Sơn Trang, đối phương có lẽ cũng là cao thủ a.
Về phần là lục phẩm hay tứ phẩm, Diệp Trường Sinh cũng nhìn không thấu.
Diệp Trường Sinh tự biết nếu như không sử dụng Bích Ba Kiếm Khí hoặc Bích Hải Kiếm Khí, mình không phải là đối thủ của đối phương.
Vì vậy hắn cuối cùng không có hành động, bất lực nhìn nam tử hắc bì giáp vác cái đệ tử chân truyền trên vai biến mất dưới ánh trăng trong rừng cây.
Đợi đến lúc xác nhận hắc bì giáp nam tử đi xa, Diệp Trường Sinh mới từ trên cây nhảy xuống.
"Gia hỏa này cũng không có đi đến Kiếm Trủng a."
"Hoàn hảo, gia hỏa này nếu đi đến Kiếm Trủng, ta thân là người thủ mộ Kiếm Trủng, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn a."
Diệp Trường Sinh lầm bầm lầu bầu.
Tuy rằng hắn chỉ là “kẻ làm vườn” tại Kiếm trủng, chính thức trấn giữ Kiếm Trủng là Diệp Thắng, thế nhưng đến lúc đó nếu nơi đây xảy ra chuyện, bản thân có thể an an ổn ổn sống tại Kiếm Trủng hay không là một vấn đề.
Diệp Trường Sinh chỉ hi vọng mình khi rời khỏi Kiếm Trủng thì phải là Lục Địa Kiếm Tiên cảnh giới, lúc đó an toàn bản thân mới được đảm bảo .
Hắn một bên nghĩ ngợi lung tung, một bên tranh thủ thời gian hướng gian nhà tranh của mình chạy tới.
...
Cùng lúc đó.
Trong bãi tha ma dưới chân núi Tàng Kiếm Sơn Trang , những bóng ma và quỷ hỏa lượn lờ giống như nhũng chiếc đèn lồng đêm trung thu.
Hơn mười thước dưới mặt đất, trong một hầm mộ u ám.
Một lão lão đầu trọc mặc áo choàng đen đang ngồi dưới đất, bên người lão, tổng cộng có trọn vẹn bốn cỗ quan tài.
Huyệt mộ u ám, ánh nến lúc sáng lúc tối, trong bốn cỗ quan tài, có một cỗ quan tài đã mở nắp ra, mặt khác ba bộ còn lại đang phong kín.
Lão giả đầu trọc mở hai mắt, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.
"tiểu tử kia kia trốn trên cây, còn tưởng rằng ta không phát hiện ra hắn sao."
"Để ta quay trở lại giết hắn đi, nếu không lại có phiền phức."
"Lại nói tình báo môn phái có chút sai a, không phải nói Kiếm Trủng chỉ có lão gia hỏa Diệp Thắng kia tại trấn giữ hay sao? Từ lúc nào nhiều ra một tên mao đầu tiểu tử, chẳng lẽ Tàng Kiếm Sơn Trang đã biết được kế hoạch của chúng ta rồi? Bắt đầu phái thêm nhiều nhân thủ trông coi Kiếm Trủng?"
Lão giả đầu trọc trong lòng thập phần nghi hoặc.
"Theo Đồng Giáp Thi cảm giác, tiểu tử này bất quá là dưới Tam phẩm cảnh giới."
"Cũng không đáng để lo."
"Có lẽ là chỉ là một tên đệ tử đi nhầm vào Kiếm Trủng của Tàng Kiếm Sơn Trang, cùng với đứa con gái kia giống nhau."
Nghĩ đến nữ đệ tử của Tàng Kiếm Sơn Trang đang bị đánh ngất xỉu trên vai Thanh Đồng Thi, trên mặt lão giả liền toát ra thần sắc dâm tà.
“Cái con bé này, chắc khoảng hai mươi mà đã là thất phẩm kiếm quang cảnh, còn là Tàng Kiếm Sơn Trang đệ tử chân truyền. Quan trọng nhất khuôn mặt với dáng người không có gì để chê cả .”
Đầu trọc lão nhân cả ngày sống cùng với thi thể, vốn đã không có dục vọng thế tục rồi, hôm nay chứng kiến vẻ đẹp của nữ đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang, dục vọng của lão lại ngóc đầu trỗi dậy.
Một bộ phận ý thức của lão đang ký thác vào cái Hắc y nhân kia, chính là Đồng Giáp Thi của lão.
Sau đó lão khống chế Đồng Giáp Thi quay đầu, nhanh chóng hướng về phía Kiếm Trủng tiến đến.
Đồng Giáp Thi mặc dù là Luyện Thi, nhưng không hề giống những cương thi trong phim truyền hình, cứng nhắc và hành động chậm chạp.
Tốc độ của nó giống như quỷ mị, chạy rất nhanh, phía sau còn mang theo một trận gió cuốn.
Rất nhanh, lão đã thấy tiểu tử đi lạc trong Kiếm Trủng của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Tiểu tử kia đang chạy đi, hiển nhiên ngây thơ nghĩ rằng nguy hiểm đã đi qua.
"Ha ha."
"Dù cho hiện tại không chết, đợi đến khi kế hoạch chúng ta thành công, ngươi vẫn phải phụng bồi Tàng Kiếm Sơn Trang mà thôi."
"Chết sớm hay chết muộn đều phải chết, hiện tại để lão phu tiễn đưa ngươi lên đường trước vậy."
Lão giả đầu trọc ánh mắt đạm mạc, giống như nhìn xem một người chết.
Đồng Giáp Thi đem nữ oa trên vai ném xuống đất.
Đùi phải hơi cong, chân đạp một cái, cả thân mình tựa như viên đạn bắn đi, lao nhanh đến.
Vèo!
Móng vuốt sắc bén hướng phía trái tim trong ngực tên tiểu tử trảo đến.
Một trảo này nếu đánh trúng, đừng nói là dưới tam phẩm kiếm tu, cho dù là dưới Tam phẩm khí huyết cảnh Võ Tu, khí huyết ngạnh hóa, cũng không nhất định chống đỡ được.
Dù sao, đây chính là lực công kích phi phàm ngang với lục phẩm Võ Tu của “Đồng Giáp Thi”.
Ngay tại thời điểm móng vuốt của Đồng Giáp Thi cách tiểu tử kia hai trượng.
Trong nháy mắt, thân ảnh phía trước bỗng nhiên xoay người lại, một khuôn mặt tuấn tú đến lão giả đầu trọc thân là nam nhân đều cảm thấy ghen tị, hắn mặt không biểu tình rút kiếm.
Kiếm ra khỏi vỏ!
Thương lang!
Sau đó, lão có cảm nhận thư thể có viên sỏi được ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
Trước mắt tiểu tử kia hiện lên một tia gợn sóng
Sóng gợn lan tràn, trong nháy mắt một đạo Kiếm khí màu xanh biếc xẹt qua!
Kiếm Khí cuồng quét!
Xoẹt xẹt!
Đầu của Đồng Giáp Thi rơi xuống!
Thủ cấp lăn trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy mê mang.
Nhất kiếm khởi liễu! Miểu sát!!!!!