Không bao lâu sau
Một cảm giác trỗng rỗng và tịch mịch ùa về như nước thủy triều.
Diệp Trường Sinh tựa vào tảng đá lớn bên đầm nước, mồ hôi trên trán rỉ ra.
"Mệt quá."
"Xem ra luyện hóa huyễn hóa kiếm khí, cũng cần tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần lực."
Diệp Trường Sinh lầm bầm lầu bầu, cảm giác bao nhiêu sức lực trong cơ thể bị móc sạch.
Ý thức hắn chìm vào Quảng Trường Bạch Ngọc Thạch, trên thạch bi căn nguyên kiếm khí nơi đó đã không phải là một đạo, mà là ba đạo.
Diệp Trường Sinh ước chừng luyện hóa sáu đạo lục phẩm kiếm khí, trong đó có tổn thất hai phần, cũng có cái tổn thất một phần, sự hao tổn này cũng không cố định mà là tùy trường hợp, về phần tại sao hắn cũng chưa rõ ràng.
Bất quá trước mắt Diệp Trường Sinh ngưng luyện chẳng qua là lục phẩm huyễn hóa kiếm khí, còn ngũ phẩm hoặc là tứ phẩm hắn chưa động vào, nên hắn cũng không biết khi luyện hóa bọn chúng thì có bao nhiêu tổn thất.
Cũng không phải là Diệp Trường Sinh không muốn tiếp tục luyện hóa, mà là hắn cảm giác được tầng mười "Tàng Kiếm Quyết" có thể chịu đựng ba đạo kiếm khí lục tầng là cực hạn, nhiều hơn nữa có thể sẽ có tình huống phát sinh.
Thí dụ như tẩu hỏa nhập ma, kiếm khí bạo thể, nhẹ thì đan điền bể tan tành, trở thành phế nhân, nặng thì cả người trực tiếp... Nổ.
"Công pháp của ta vẫn là phải nâng cao một chút a."
Tầng mười Tàng Kiếm Quyết đã không đủ dùng, vậy thì ta tu luyện tới tầng mười một, mười hai.
"Nếu là có cái danh kiếm nào hào phóng như Bích Ba Kiếm, cho ta một ít cảm ngộ của"Tàng Kiếm Quyết" thì thật là tốt biết bao."
Diệp Trường Sinh toái niệm suy nghĩ.
Kỳ thực hắn đã rất hài lòng rồi, một ngày luyện hóa sáu đạo lục phẩm kiếm khí, tương đương với Kiếm Tu khác tu luyện ít nhất ba bốn năm, hắn còn muốn cái gì nữa?
Chẳng qua hắn một lần chết hụt khi vừa tới thế giới này, lại từ kiếm tích thấy được những kiếm chủ của họn chúng bị giết muôn hình vạn dạng, Diệp Trường Sinh luôn có cảm giác nguy cơ cùng cấp bách.
Sau khi đột phá Kiếm Khí Cảnh, loại cảm giác này đã có chút phai nhạt, nhưng đối người luôn cẩn thận như Diệp Trường Sinh mà nói, như thế vẫn còn chưa đủ.
Tu vi hiện tại tạm thời không có điểm đột phá.
Diệp Trường Sinh lại bắt đầu luyện Độc Cô Cửu Kiếm.
Ước chừng luyện năm sáu lần, Diệp Trường Sinh đến giới hạn của bản thân.
Chỉ là sau khi nhìn độ thuần thục của Độc Cô Cửu Kiếm, lại tăng có 1%.
Diệp Trường Sinh trong lúc nhất không nói nên lời, với thiên phú hôm nay của hắn, tăng lên độ thuần thục của Độc Cô Cửu Kiếm đã khó thế kia, nếu đổi lại là những người khác, sợ cả đời họ cũng không có biện pháp đại thành.
Tiếp tục dùng “Địa sát thập nhị thuật thuật · Yểm Nhật”
Đem tu vi điều chỉnh đến bát phẩm Kiếm Mang cảnh, sắc trời dần tối, Diệp Trường Sinh trở lại nhà lá, sửa sang lại "Trường Sinh Chí Dị" của mình.
Trong khi lật những trang sách, Diệp Trường Sinh thấy hình ảnh con yêu xà mà mấy hôm trước hắn ghi lại.
“Trường Sinh Chí Dị · Quyển Nhị · Yêu Vật Ký”.
"Lạc Tiên Xà Yêu”
“Phía nam Xích U Châu, trên tiên sơn, như lời đồn đãi của sơn dân nơi đây, trên đỉnh núi có động phủ của tiên nhân, ăn hà uống lộ, thôn vân thổ vụ, cứ vào chạng vạng vân vụ ngũ sắc bay lượn quanh phong sơn, sơn dân cho đó là tiên gia thủ đoạn, nhưng thực ra đó là độc vụ của xà yêu, ngũ sắc vân vụ là xà yêu phun ra nuốt vào sương mù, người phàm hút phải thì thân bạo đột tử! Xà yêu ảnh giới tầm khoảng Đại Yêu, lại có trí khôn nhất định.”
Đây là tóm tắt của Diệp Trường Sinh khi nhìn kiếm tích của Phong Lôi Kiếm kiếm, tổng kết lại tin tức của xà yêu trên tiên sơn.
Hắn sờ chuôi Khai Sơn Trọng Kiếm trên lưng, khi tấn cấp Kiếm Khí Cảnh, thể chất của Diệp Trường Sinh đã tăng lên ít nhiều, bất quá muốn sử dụng Khai Sơn Kiếm nặng gần trăm cân để tu luyện Khai Sơn Kiếm Pháp hoặc là Huyền Thiết Trọng Kiếm, vẫn là thiếu chút nữa.
"Theo “bách khoa toàn thư Võ Tu” mà ta lấy được từ DIệp Thiết Tâm, mật rắn Xà Yêu cũng là thiên tài địa bảo, người bình thường ăn vào đều có thể tăng cường tố chất thân thể."
"Mà con Xà Yêu trú ẩn ở Tiên Sơn, có thể so với Tiên Thiên Tông Sư Đích Đại Yêu, mật của nó khẳng định là đồ tốt."
"Ta nếu có thể lấy được, có lẽ giải sẽ quyết vấn đề lực lượng thiếu hụt của mình."
Diệp Trường Sinh trong lòng tính toán, hắn không tính Kiếm Võ song tu, nếu như muốn bước vào Kiếm Ý Cảnh hoặc Lục Địa Thần Tiên trước hai năm, thì hắn không thể phân tâm tu luyện Võ học.
“Võ Tu chi đạo bác đại tinh thâm, mình trước mắt cứ luyện kiếm cho tốt cái đã.”
Dưới tình huống mình không thể rời khỏi Kiếm Trủng, nếu cứ cố luyện võ học, chỉ có hai năm thậm chí ngay cả khí huyết cảnh Võ Tu ta cũng không có biện pháp bước vào, còn lãng phí thời gian luyện kiếm.
Đối với điều này Diệp Trường Sinh trong lòng vẫn tự mình hiểu lấy.
Một trong những lý do mà Diệp Trường Sinh đánh chủ ý lên con Xà Yêu này là hắn đã hiểu khá rõ về nó qua kiếm tích của Phong Lôi Kiếm kiếm .
"Làm một cái phòng độc y, đến lúc đó dùng huyễn hóa Kiếm Khí giết nó là chắc chắn nhất ."
"Cẩn thận một chút, hẳn không có chuyện gì."
"Hơn nữa, ta cũng không khả năng vĩnh viễn ở Kiếm Trủng, không có kinh nghiệm thực chiến cùng kỷ xảo chiến đấu, đối mặt địch nhân cùng cảnh giới ta dễ dàng rơi xuống hạ phong."
Cuối cùng Diệp Trường Sinh quyết định chủ ý, trong hai ngày làm một ít chuẩn bị, sau đó xuống núi một chuyến, lại đến Chấp Kiếm Đường nhận cái nhiệm vụ khoảng một trăm điểm cống hiến, cố gắng đem chỉ tiêu khảo hạch của Tàng Kiếm Sơn Trang trong năm nay hoàn thành luôn một thể, nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng trước đó phải giết ai kia đã.
Diệp Trường Sinh khóe miệng nhếch lên, nhìn dưới núi nở nụ cười nham hiểm.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt kiệt kiệt."
...
Đêm tối, trăng mờ, gió to, là thời điểm tuyệt vời để phóng hỏa giết người.
Một bóng người mặc đồ dạ hành đi qua những ngọn đồi ở lân cận Kiếm Trủng.
Y phục dạ hành dấu kín hình dáng của người đó trong màn đêm tựa như linh xảo du xà.
Chính là Diệp Trường Sinh, hắn đang có chủ ý sát nhân tại bãi tha ma dưới chân núi.
Bởi vì chỗ này cách Kiếm Trủng không xa, là nơi trú ngụ của lão đầu Hồ Tứ Giáp.
Diệp Trường Sinh hôm nay đã là Kiếm Khí Cảnh, vừa vặn cần một địch nhân thích hợp tới luyện tay một chút.
Mà người luyện thi của Khô Mộ Phái thân thể mỏng manh, công phu yếu ớt còn không bằng cả Kiếm Tu, thực lực của Hồ Tứ Giáp hoàn toàn nằm ở Thi luyện, không thể nghi ngờ hắn chính là lựa chọn tốt nhất.
Không mất bao lâu, hình ảnh ngôi làng hoang vắng ảm đạm hiện ra trong tầm mắt.
Diệp Trường Sinh sờ Thính Triều Kiếm trong tay để tăng thêm dũng khí cho bản thân.
Lại nhìn một chút Quảng Trường Bạch Ngọc Thạch, kiếm khí quấn quanh các thân kiếm, đây là cái đã làm nên tự tin của hắn.
Ánh mắt bình tĩnh, hướng ký ức của Vong Xuyên Kiếm nhìn qua, theo trí nhớ hướng đến nơi trú ẩn của lão già đầu trọc.
"Người đầu tiên chết dưới kiếm của ta trên thế giới này là lão đấy, nên lão đừng làm ta thất vọng a."
Đối mặt với cuộc tàn sát sắp tới, Diệp Trường Sinh không hề lo lắng mà ngược lại có một chút phấn khích.
Diệp Trường Sinh đứng ngay cổng làng hoang sơ, trăng sáng treo trên đỉnh đầu, trước mắt là bãi tha ma u ám, cùng với lốm đốm đom đóm lập lòe nhìn như quỷ hỏa.
Hắn nhẹ nhàng rút ra Thính Triều Kiếm, dưới ánh trăng thân kiếm tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.
"Tối nay, Diệp Trường Sinh ta, mở cuộc đi săn."