Hình dáng của Diệp Trường Sinh đông cứng lại, bầu không khí tại hiện trường có chút gì đó khó xử.
Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên hết sức đặc sắc, Diệp Xảo Xảo ôm ngực đi tới trước bàn đăng kí.
"Muội là người ủy thác nhiệm vụ này, muội có quyền quyết định nhiệm vụ của mình được giao cho ai.... phải không tỉ tỉ."
Diệp Xảo Xảo nở nụ cười ngọt ngào, cặp núi cao trước ngực khẽ run rẩy, hai tay nàng mất tự nhiên ôm lấy ngực đè xuống, trong lòng lộ ra vẻ lo lắng cùng hồi hộp.
Ánh mắt hơi nhìn về hướng Diệp Trường Sinh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, nên nhanh chóng thu lại, trên gò má nổi lên một tia ửng hồng.
"Ngạch... Có thể, dĩ nhiên có thể, ngươi là người ủy thác mà."
"Bất quá, tiểu cô nương, nghe tỉ tỉ khuyên một câu, đàn ông a, không thể chỉ nhìn tướng mạo bề ngoài, trên thế giới này có nhiều xú nam nhân xấu xa đó."
Cô gái trung niên trong lời nói có hàm ý chỉ về Diệp Trường Sinh, Diệp Xảo Xảo sắc mặt lạnh lẽo, hừm, ngươi thì biết cái gì?
Tiền bối ít nhất cũng là Kiếm Khí Cảnh cao thủ, còn cần phải bán nhan sắc để lừa gạt ta sao?
Lui lại mười ngàn bước, ngay cả khi tiền bối quả thật sắc dụ, ta... Ta cũng không phải là không thể phối hợp a, dẫu sao hắn đẹp trai lại còn mạnh mẽ như vậy...
Bất quá Diệp Xảo Xảo vẫn rất lễ phép, những lời này không có nói ra, cô ấy không có kiến thức, không hiểu tiền bối là cao nhân du hí nhân gian nên nàng không trách.
"Cái này không cần tỉ quan tâm."
"Làm phiền tỉ giúp ta hoàn thành thủ tục ủy thác."
"Đây là tiền hoa hồng."
Diệp Xảo Xảo lấy cái túi từ eo thon mảnh mai của nàng xuống, đặt lên trên bàn.
Lúc này, chung quanh đang có không ít đệ tử khác tới tiếp nhận nhiệm vụ, mắt thấy một màn này đều có chút đờ đẫn, Diệp Trường Sinh lại càng thêm bối rối.
"Này... Nặc, đây là giấy ủy thác."
"Bấm dấu tay vào đây."
Diệp Xảo Xảo ấp úng đem ủy thác thư đặt trước mặt Diệp Trường Sinh, Diệp Trường Sinh còn có thể nói gì nữa? Ai có thể sống thiếu tiền chứ ?
Sau khi ủy thác hoàn thành, Diệp Trường Sinh nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Bởi vì hắn cảm giác được những đệ tử bên cạnh đều dùng ánh mắt nhìn mình với kiểu “Tiểu Bạch Kiểm”.
Ta Diệp Trường Sinh là loại người đó sao? Phú bà ôn nhu hương diễm đối với ta một chút sức hấp dẫn cũng không có.
“Tâm trung vô nữ nhân, bạt kiếm tự nhiên thần”.
Diệp Xảo Xảo khóe miệng lộ tia mỉm cười và đi ra theo hắn.
Các đệ tử thấy người trong cuộc rời đi, tất cả đều dừng lại và bắt đầu xì xào bàn tán.
"Này, Diệp lão bát, ngươi nói đi, ta cả đời hành thiện tích đức, khắc khổ cố gắng, tại sao đệ tử chân truyền giàu có và xinh đẹp như Diệp Xảo Xảo lại không nhìn thấu thực lực của ta kia chứ ? Dáng dấp đẹp trai là giỏi lắm sao?"
"Dáng vẻ đẹp trai liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Diệp lão bát vỗ vỗ bả vai của huynh đệ an ủi.
"Đừng suy nghĩ nhiều người anh em, ngươi cũng là người đàn ông mà đời này Diệp Xảo Xảo không có được ."
"Chẳng qua, vị đệ tử chính thức này rất bắt mắt đúng không ? Sao ta chưa bao giờ thấy qua nhỉ."
Hai người trên mặt đầy vẻ ghen tị.
...
Diệp Xảo Xảo, đệ tử chân truyền Tiểu Hàn Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang, sư tôn chính là Hàn Thiên Kiếm một trong Thất Thiên Kiếm.
Nàng vô cùng xinh đẹp, đứng thứ hai trong “Mỹ Nhân Bảng” của Tàng Kiếm Sơn Trang do một ít nam đệ tử nhàm chán âm thầm xếp hạng.
Đệ nhất đương nhiên là Hàn Thiên Kiếm Diệp Ngưng Sương.
Ai mà không muốn chinh phục mỹ nhân lạnh lùng, xinh đẹp, quyến rũ mà thực lực lại mạnh mẽ này chứ ?
Chỉ tiếc, trong Tàng Kiếm Sơn Trang, xứng đôi với sư đồ hai người, lác đác không có mấy.
...
Bên đường xuống núi, nước chảy róc rách, cây cối tươi tốt.
Diệp Xảo Xảo chân trước chân sau đi theo Diệp Trường Sinh , trong lòng rất là vui vẻ.
"Sư phụ ngươi không phải Hàn Thiên Kiếm sao? Ngươi tại sao lại còn muốn tìm người dạy ngươi kiếm pháp chứ ?"
Diệp Trường Sinh hỏi.
"Sư phụ ta nàng bình thường rất bận rộn, hơn nữa nàng rất... Nghiêm nghị, ta có chút hơi sợ nàng."
"Không riêng gì ta, các sư huynh sư tỷ của Tiểu Hàn Phong đều rất sợ sư phụ."
Diệp Xảo Xảo nói thêm, vô lực biện giải cho sự nhát gan của mình.
"Được rồi, ngươi học là Băng Tâm Kiếm Pháp sao?"
"Đúng vậy, người cũng biết Băng Tâm Kiếm Pháp à? Ta nhìn người giống như tu luyện Thu Thủy Kiếm Pháp kia mà."
"Biết sơ sơ."
Diệp Trường Sinh tằng hắng một cái.
Hắn cũng không thể nói Băng Tâm Kiếm Pháp của mình đã đạt đến xuất thần nhập hóa cảnh giới, phải không ?
Khi đó cô gái này có khả năng nghĩ mình là “nhân yêu”, mặc dù nói Băng Tâm Kiếm Pháp không cần phải tự cung, bất quá từ cổ chí kim, trong Tàng Kiếm Sơn Trang, quả thật không có nam đệ tử nào đi tu luyện kiếm pháp này.
"Quá... Lợi hại."
Diệp Xảo Xảo trong lòng có chút giật mình, thầm nghĩ không hổ là tiền bối, kiếm pháp của nữ nhân mà tiền bối cũng hiểu.
Tiền bối sẽ không phải là nữ giả nam trang chứ? Thảo nào nhìn anh ấy đẹp trai thế.
Sau khi xuống núi, cùng Diệp Xảo Xảo hẹn thời gian học tập, Diệp Trường Sinh liền trở về Kiếm Trủng.
"Hương vị ăn bám ... Thật không tệ."
Diệp Trường Sinh nhìn túi bạc trắng, tạm thời lại không thiếu tiền rồi.
Kết thúc một ngày mãn nguyện, Diệp Trường Sinh nằm trên giường, nhìn những vì sao bên ngoài cửa sổ.
...
Hoàng giai hạ phẩm Thu Thủy Kiếm, lấy được hạ phẩm Ngộ Kiếm Tán một phần.
Hoàng giai trung phẩm Phi Vân Kiếm, lấy được trung phẩm Ngộ Kiếm Tán một phần.
Hoàng giai thượng phẩm Tùng Sơn Kiếm, lấy được Khai Sơn Kiếm Khí (lục phẩm Kiếm Khí Cảnh) một đạo.
Hoàn thành kiếm nguyện của Hoàng giai thượng phẩm Tùng Sơn Kiếm kiếm, thông thạo Khai Sơn kiếm pháp (đã hoàn thành)
Những ngày kế tiếp chính là như vậy khô khan vô vị.
Chạm kiếm, luyện kiếm, thuận tiện hoàn thành một ít kiếm nguyện tương đối dễ trước.
Nháy mắt một tháng đã đi qua.
Trong gian nhà tranh, Diệp Trường Sinh ngồi xếp bằng trên chiếu, cảm thụ cỗ khí tức trong cơ thể mình đang dần lớn lên.
Một dòng nước ấm chạy khắp tứ chi bách hải, Diệp Trường Sinh thở ra một hơi mạnh mẽ.
"Dưỡng Kiếm Quyết" tầng thứ chín viên mãn!"
"Thất phẩm kiếm mang cảnh, thành!"
"Như vậy ta đã đạt đến Kiếm Mang Cảnh đỉnh phong rồi."
"Lên chút nữa, đó chính là Kiếm Khí cảnh cao thủ có thể so sánh với Tiên Thiên Tông Sư rồi."
Diệp Trường Sinh cảm thụ lực lượng của mình ngày càng lớn, tố chất thân thể lại mạnh thêm không ít.
Dĩ nhiên, không thể so sánh với cơ thể da dày thịt béo của Võ Tu được, dẫu sao một cái luyện thể, một cái luyện kiếm mà.
Tay cầm Thính Triều Kiếm, Diệp Trường Sinh đi tới một rừng cây cách Kiếm Trủng không xa.
Rút trường kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trường Sinh cả người giống như một thanh lợi kiếm, nhân kiếm hợp nhất, trên mũi kiếm sáng chói có nhiều điểm quang mang ngưng tụ, kiếm mang tản phát sâm sâm rùng mình ớn lạnh!
Diệp Trường Sinh trong lòng bình tĩnh, Thu Thủy Kiếm Pháp đã sắp đột phá hồn nhiên thiên thành, kiếm pháp bây giờ hoàn toàn tự nhiên như nước chảy mây trôi vậy.
Nếu có kiếm đạo đại sư ở chỗ này, liền có thể phát hiện Thu Thủy Kiếm pháp của thiếu niên trước mắt đã điểm tới hóa cảnh, cơ hồ sắp đạt đến mức Xuất thần nhập hóa.
Nhất định sẽ cảm khái một tiếng thanh niên đầy triển vọng, là kỳ tài kiếm đạo hiếm có.
Kiếm pháp luyện xong một lần, Diệp Trường Sinh nhìn độ tiến triển của Thu Thủy Kiếm pháp "Đã đại thành 99% ", không khỏi nhíu mày.
"Một tháng trôi qua, mình không biết đã luyện tập bao nhiêu lần, nhưng trình độ của mình vẫn không được cải thiện. Có vẻ như mình đang mắc kẹt ở bình cảnh rồi."