• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở dĩ Hồ Tứ Giáp lén lén lút lút phái Luyện thi tới Kiếm Trủng cũng là vì thăm dò một chút tình huống, cụ thể thăm dò cái gì thì hắn không biết được.

"Thôi kệ, dẫu sao vẫn còn 3 năm nữa."

"Ba năm chắc là đủ thể ta trưởng thành a."

Diệp Trường Sinh vừa định kiểm tra tình hình trong trí nhớ thì nhìn thấy bên kia, một hoàng y thiếu nữ dáng dấp xuất thần đang ôm hai chân, co rúc ở dưới gốc cây đại thụ, quần áo xốc xếch, trước ngực đại hung vật cũng sắp bung ra ngoài.

Nữ đệ tử của Tàng Kiếm Sơn Trang bị hắc y đánh bất tỉnh hiện đã tỉnh lại.

Bóng đêm âm trầm

Các tia sáng mờ ảo le lói đến từng khoảng trống trong khu rừng.

Dưới ánh trăng, chàng thanh niên mặc vải bào thong thả cất kiếm đi.

Diệp Xảo Xảo rúc ở trong góc, có lẽ nàng đã bị ốm, dù sao nàng cũng không hiểu được.

Rõ ràng vừa mới trải qua một trận nguy cơ sinh tử, nhưng tại thời điểm này, thứ hiện lên trong đầu nàng chỉ là khoảnh khắc mà nàng cảm nhận mơ hồ trong cơn hôn mê.

Nàng nhìn thấy thiếu niên áo trắng hời hợt một kiếm, bích lục kiếm quang phá vỡ bầu trời đêm, vô song Kiếm khí giống như rừng cỏ phi lao trước gió, đem đầu lâu hắc bì giáp nhẹ nhàng trảm xuống.

Thiếu niên này nhìn dáng dấp cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, chắc chắn không vượt qua hai mươi.

Diệp Xảo Xảo biết trong Tàng Kiếm Sơn Trang đầm rồng hang hổ, long phượng cuộn mình, nhưng như thiếu niên áo trắng này đã Tam Phẩm trung giai Kiếm Khí Cảnh thì chưa từng thấy, đúng là thiên tài ẩn mình nha.

Tồn tại như vậy ở Tàng Kiếm Sơn tất nhiên phải là một trong các đệ tử chân truyền chứ.

Mình bái nhập môn hạ "Hàn Thiên Kiếm" của “ Thất Thiên Kiếm”,đã thành đệ tử chân truyền được hai năm, lại chưa từng thấy qua đối phương.

Trọng yếu nhất chính là, thiếu niên này thật... thật là đẹp trai a!

Diệp Xảo Xảo vẫn cho rằng mình không nhìn người bằng vẻ bề ngoài, đàn ông trọng yếu nhất chính nội tâm, tỷ như tài hoa, tính cách vân vân..., bây giờ mới phát hiện ra rằng đó là do ngươi chưa nhìn thấy người đủ đẹp trai.

Người thiếu niên trước mắt này, đã đẹp trai đến mức Diệp Xảo Xảo hoàn toàn không quan tâm nội tâm đối phương như thế nào.

Sự yên lặng ngắn ngủi liền kết thúc bằng tiếng kiếm tra vào vỏ của Diệp Trường Sinh.

Diệp Xảo Xảo cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn len lén nhìn về thiếu niên áo trắng đằng kia, tâm can loạn nhịp.

Không biết tại sao, có thể là bởi vì đối phương cứu mình một mạng, cũng có thể đơn thuần là bởi vì đối phương... dáng dấp quá đẹp trai. Nói tóm lại, nếu như độ hảo cảm có thể số hóa, đại khái có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu Diệp Xảo Xảo "Độ hảo cảm +1" sẽ không ngừng toát ra.

"Diệp Xảo Xảo a Diệp Xảo Xảo, ngươi đang suy nghĩ gì đấy."

"Hắn là ngươi ân nhân cứu mạng ngươi, cùng ân nhân cứu mạng nói cám ơn, không phải cứ tự nhiên như bình thường là được sao?"

Diệp Xảo Xảo từ nhỏ vốn là người sợ đám đông, sống nội tâm, và ngại giao tiếp với người khác, vì vậy cô tự an ủi mình, nếu như không phải là bởi vì không thích cùng người khác giao thiệp, nàng cũng sẽ không rời đi Tiểu Hàn Phong, tới Kiếm Trủng bên này luyện kiếm.

Nếu như không phải là len lén tới bên này luyện kiếm, lại vừa vặn đụng phải hắc y nhân, nàng cũng sẽ không bị bắt.

Ừ, nếu như không phải là vậy, khả năng cao mình cũng sẽ không bao giờ gặp thiếu niên này.

Mắt thấy thiếu niên áo trắng xoay người liền muốn rời đi, Diệp Xảo Xảo bỗng nhiên mở miệng.

"Sư huynh. . . Ai không đúng. . . Tiền bối."

Nàng vốn là muốn gọi sư huynh, bởi vì nàng cảm thấy đối phương dù tu vi cao nhưng tuổi tác cũng rất nhỏ, có thể là một vị sư huynh mà nàng không biết.

Nhưng là lại lo lắng không phải như vậy, lập tức đổi thành tiền bối, trong giang hồ, nếu gặp một người so với ngươi mạnh hơn rất nhiều, nếu như không biết gọi bằng gì, thì cứ gọi tiền bối hẳn là không sai.

Khuôn mặt Diệp Xảo Xảo đỏ ửng, hô xong lại không biết nên nói gì, sớm biết như vậy còn không bằng giả bộ ngủ cho rồi.

Diệp Trường Sinh nhướng mày một cái, hắn vốn không muốn kể công, không tham danh vọng, âm thầm rời đi.

Một mặt là bởi vì như trong tiểu thuyết võ hiệp, phương thức rút lui như vậy là cách để lại ấn tượng nhất.

Một mặt khác kiếp trước hắn đích xác một kẻ nhát gái, từ nhỏ đến lớn ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm vào, kỹ năng giao tiếp căn bản là con số không tròn trĩnh.

Bỗng nhiên bị nữ kiếm khách xinh đẹp kêu một tiếng sư huynh, hắn giống như đứa trẻ chỉ biết thầm yêu trộm nhớ một nữ nhân, bỗng có hôm nàng ta đi ngang rồi “chào bé”, đột nhiên được thụ sủng nhược kinh, làm hắn cảm giác lâng lâng khó tả.

Diệp Trường Sinh tằng hắng một cái, mượn cái ho để hóa giải một chút tâm tình khẩn trương.

"Ngươi gọi ta phải không?"

Diệp Trường Sinh cố làm thâm trầm nói, ánh mắt nhìn về nơi khác.

"Cám ơn... Tiền bối cứu ta."

"Không khách khí, chỉ là một cái nhấc tay."

Diệp Trường Sinh thầm nghĩ, nếu như không phải Đồng Giáp Thi cố đuổi theo mình, hắn chắc chắn sẽ không lãng phí một đạo Bích Ba Kiếm Khí kia.

Thấy thiếu nữ không nói chuyện, Diệp Trường Sinh xoay người rời đi, định trở về gian nhà tranh của mình.

Diệp Xảo Xảo thấy vậy do dự một chút, cũng cẩn thận bước đi từng bước nhỏ theo sau Diệp Trường Sinh.

Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn nàng một cái, nàng liền cúi đầu đứng yên tại chỗ.

"Tiền bối, ta không dám đi trở về."

"Ta có thể... cùng ngươi đi được không?"

Diệp Xảo Xảo sắc mặt ửng đỏ, vô thức đưa tay ra sau lưng nắm chặt, nhìn rất mất tự nhiên.

"Tùy ý."

Diệp Trường Sinh ngược lại không quan tâm, hắn bây giờ chỉ muốn trở lại cái nhà tranh dột nát nhưng an toàn của mình.

“Con mẹ nó, lần sau không chạy ra ngoài nữa, thế giới bên ngoài Kiếm Trủng quá nguy hiểm.”

Cứ như vậy, Diệp Xảo Xảo yên lặng đi theo Diệp Trường Sinh, Diệp Trường Sinh có thể cảm nhận được, cô gái này năm lần bảy lượt muốn mở miệng nói chuyện, cuối cùng cũng không có nói ra, bầu không khí hơi có vẻ lúng túng.

"Ngươi tên gì?"

"Tới Kiếm Trủng làm gì."

Diệp Trường Sinh hỏi, cũng coi là phá vỡ yên lặng.

Diệp Xảo Xảo thấy tiền bối chủ động mở miệng hỏi mình, như được đại xá.

"Ta là Diệp Xảo Xảo."

"Là đệ tử của Tiểu Hàn Phong ."

"Sư tôn là Hàn Thiên Kiếm."

"Ta tới bên này... Luyện kiếm."

Diệp Xảo Xảo thấp giọng nói.

Diệp Trường Sinh không hiểu nói: "Hơn nửa đêm, tới đây luyện kiếm?"

''Đúng vậy, ở Tiểu Hàn Phong luôn có người làm phiền ta, ta lại không thích giao thiệp với người khác nên...."

"Nên...muốn tìm một địa phương không người để luyện kiếm,vì vậy ta liền nghĩ đến Kiếm Trủng."

"Tiền bối ngươi cũng là chân truyền đệ tử của Tàng Kiếm Sơn Trang?"

Diệp Trường Sinh lắc đầu một cái.

"Không phải, ta là người thủ mộ Kiếm Trủng."

"Cho nên sau này chớ tới bên này nữa."

...

ps: hãy để lại bình luận cảm nhận của bạn về truyện này nhé, cảm ơn đã đọc truyện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK