Mặc dù Diệp Trường Sinh không muốn thể hiện Thu Thủy Kiếm Pháp của nữ giới trước mặt người ngoài.
Nhưng dù sao thì người ta cũng là khách hàng của hắn, và thói quen chuyên nghiệp làm luật sư ở kiếp trước khiến anh ấy cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng tâm lý.
Thu Thủy Kiếm Pháp, danh như ý nghĩa, như thu thủy liên miên bất tận, lực mạnh mẽ và dẻo dai.
Mà Băng Tâm Kiếm Pháp chính là mang từng tia buốt lạnh, tương tự như trời đông giá rét, tu luyện tới cảnh giới nhất định, Băng Tâm Kiếm Pháp lại là bổ sung thêm một tia hàn khí khi công kích.
Một trong những yêu cầu để kế nhiệm Phong Chủ Tiểu Hàn Phong là vô luận những thứ kiếm pháp như thế nào không quan trọng, nhưng Băng Tâm Kiếm Pháp phải có độ thuần thục Xuất thần nhập hóa, nên có thể thấy Băng Tâm Kiếm Pháp đích thực không bình thường.
Diệp Ngưng Sương lưu lại trong Băng Tâm Kiếm hai đạo Băng Tâm Kiếm Khí vô cùng u hàn, đó chính là hiệu quả khi đem Băng Tâm Kiếm Pháp tu luyện tới Xuất thần nhập hóa cảnh giới.
Một kiếm phát ra, hàn khí mãnh liệt, có thể nói đòn tấn công của Băng Tâm Kiếm Pháp gồm cả vật lý công kích lẫn ma pháp công kích.
Bây giờ Diệp Trường Sinh chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Khí, nên hắn không thể giải phóng hàn khí của Băng Tâm Kiếm Pháp, nhưng khi hắn múa kiếm Diệp Xảo Xảo có thể cảm nhận rõ ràng rằng nhiệt độ xung quanh hắn đã giảm xuống một chút.
Cô si ngốc nhìn một cảnh này, không kiềm chế được tâm thần khiếp sợ lại hít vào một hơi khí lạnh, nhiệt độ xung quanh lại giảm thêm một phần.
Mãi cho đến khi Diệp Trường Sinh biểu diễn xong, Diệp Xảo Xảo mới vỗ tay tán thưởng.
Không hổ danh là tiền bối, ngay cả Băng Tâm Kiếm Pháp của nữ giới này cũng đã được tu luyện đến mức gần giống với Băng Tâm Kiếm Pháp của Sư phụ.
Hơn nữa, rõ ràng là nữ kiếm pháp, nhưng Diệp Xảo Xảo thấy từng chiêu thức của Diệp Trường Sinh không đến mức ... xuề xòa, có lẽ là do diện mạo đẹp trai đi ...
Diệp Trường Sinh thở ra một hơi, thu kiếm vào vỏ.
"Thấy chưa"
"Đây là Băng Tâm Kiếm Pháp thực sự."
"Chính ngươi tự mình luyện tập đi. Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi ta."
"Yên tâm đi, đã thu tiền của ngươi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Diệp Trường Sinh nghiêm túc nói, sau khi nói xong, lại cảm thấy lời này có gì đó sai sai ...
Diệp Xảo Xảo gật đầu và luyện tập lại trước mặt Diệp Trường Sinh, khi Diệp Trường Sinh thấy cô mắc lỗi ở đâu, anh sẽ cau mày và tiến lên chỉ điểm.
Diệp Xảo Xảo cảm thấy hơi thở nam tính do Diệp Trường Sinh thở ra, mặt cô ấy đỏ như trái táo, và lồng ngực phập phồng nhấp nhô vì căng thẳng, rung động hết đợt này đến đợt khác ..
Dù biết là phi lễ chớ nhìn, nhưng Diệp Trường Sinh vẫn liếc nhẹ mắt vờ lơ đãng, phát hiện cái này thực sự … Quá To a.
Anh cảm thấy rằng lý do kiếm thuật của cô ta không tốt có thể liên quan đến cặp song sinh kếch xù này.
Nó quá to và quá nặng a……
Chỉ như vậy, Diệp Trường Sinh, người nghiện dạy học, và Diệp Xảo Xảo, người say mê vẻ đẹp của Diệp Trường Sinh, vui vẻ luyện kiếm trong rừng.
Cùng lúc đó, ở phía xa xa rừng cây, sau một gốc đại thụ, một thanh niên dung mạo tuấn tú, tóc buộc lên như người lớn, đang nhìn một nam một nữ phía trước với vẻ mặt phức tạp.
Diệp Trần cảm thấy rất đau lòng, vốn dĩ hôm nay hắn muốn tìm đàn em của mình là Diệp Xảo Xảo để luyện kiếm, nhưng Diệp Xảo Xảo nói với anh rằng chiều nay cô ấy có việc phải làm và không có thời gian, vì vậy Diệp Trần tiếp tục hỏi về ngày mai?
"Thực xin lỗi tiền bối, ngày mai em có lệ giả (có kinh nguyệt) nên không luyện kiếm được."
Diệp Xảo Xảo nói điều này với Diệp Trần, Diệp Trần không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ, anh ấy đã tính toán thời gian của Diệp Xảo Xảo, nó không phải là ngày mai! Không phải hai ngày này, anh biết rằng Diệp Xảo Xảo đang từ chối mình một cách lịch sự.
Vừa mới buổi chiều, Diệp Trần đột nhiên phát hiện Diệp Xảo Xảo đang mặc bộ quần áo hiếm khi mặc, lặng lẽ rời khỏi Tiểu Hàn Phong, nên hắn từ xa đi theo.
Sau đó, phải mất rất nhiều công sức để tìm ra nơi này, kết quả là nhìn thấy màn này.
Hắn nhìn thấy một thanh niên, lúc này đang đặt tay phải lên vai, tay trái đang nắm lấy bàn tay ngọc cầm kiếm, giả vờ chỉ điểm kiếm pháp, nhưng thực sự đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của Diệp Xảo Xảo!
"Không!"
"Khôngg!!"
"Khôngggg!!!"
Diệp Trần trong lòng hét lên một tiếng, tay siết chặt bó hoa dại nhỏ xinh vừa hái ở ven đường khi đi qua.
Cái này ban đầu vốn muốn đưa cho tiểu sư muội của mình.
Toàn thân cậu run lên, lòng bàn tay bất giác vỗ vào thân cây to mà cậu đang dựa, không khỏi hét lên thành tiếng.
Đột nhiên, hai người đang học bài bên mép vách núi hoảng hốt giật mình.
Sau đó Diệp Trường Sinh mới nhận ra, không biết từ lúc nào, phía sau cây đại thụ có một bóng người giống như tang thi, đập ngực dậm chân, lòng ghen tuông dâng trào!
Diệp Xảo Xảo ngạc nhiên hỏi.
"Diệp sư huynh?"
"Huynh đang làm gì ở đây?"
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trường Sinh đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng nói thầm mình thật sơ suất, một mỹ nhân như Diệp Xảo Xảo nhất định phải có rất nhiều người theo đuổi, lúc đầu mình không muốn dính quan hệ với cô ấy, là lo lắng sẽ bị những người theo đuổi đó ám hại, và sau đó đánh bại một cái tiểu lại đưa tới một cái già. Đây là chuyện thường trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
Tuy nhiên, cuối cùng, anh ta lại bị đồng tiền mê hoặc.
"Sai lầm a..."
Diệp Trường Sinh trong lòng thở dài.
Mặc dù anh cũng thích phụ nữ đẹp, nhưng trong một thế giới bấp bênh và xa lạ như vậy, anh chỉ muốn sống một cách lặng lẽ trong Kiếm Mộ và kiểm tra các thanh kiếm mỗi ngày.
Hắn thực sự không muốn dính líu đến những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân với nhau, ở nơi làm việc kiếp trước, Diệp Trường Sinh đã có đủ những đồng nghiệp chỉ mưu cầu lợi nhuận nhỏ nhặt mà trở mặt thành thù.
"Tiểu sư muội ... Ta ... Ta thấy ngươi xuống núi một mình, lo lắng gặp phải đạo tặc, cho nên đi theo ngươi suốt một đoạn đường."
Diệp Trần hai mắt đỏ hoe, toàn thân giống như rơi vào động băng, bông tuyết tung bay, gió bắc gào thét ... Hoa dã quỳ trong tay đã bị hắn bóp nát, rơi vãi trên mặt đất.
"Ta không sao, sư huynh mau trở về đi."
Diệp Xảo Xảo đến gần Diệp Trường Sinh một cách vô thức, nhẹ nhàng nói, cô ấy nở một nụ cười trên môi, nhưng theo Diệp Trần đến xem, đây là một sự chế giễu tàn nhẫn, cười nhạo hắn không tự lượng sức, cười nhạo hắn tự mình đa tình......
Diệp Trần thở hổn hển nhìn chằm chằm Diệp Xảo Xảo với đôi mắt đỏ hoe.
"Tiểu sư muội, đây là ai? Hình như không phải người của Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta. Muội bị cưỡng bắt sao? Có thể nói cho huynh biết, huynh sẽ bảo vệ muội."
Diệp Trần ánh mắt nhìn về phía Diệp Trường Sinh, nếu như ánh mắt có thể giết người, Diệp Trường Sinh đã chết vạn lần rồi.
Diệp Trường Sinh ngây thơ vô tội nhìn tứ phương, không nghĩ mình lại dính vào chuyện này.
"Việc giảng luyện của ta đến đây là kết thúc, ta trở về đây."
"Sau khi ngươi trở về, cố gắng xem lại những gì đã được ta dạy."
Diệp Trường Sinh nhẹ giọng nói xong, đang định rời đi, đột nhiên cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp như ngọc kéo lấy tay mình.
"Có thể tạm thời dạy thêm một giờ đồng hồ nữa được không?"
"Ta cảm thấy như mình chưa học được nhiều."
"Đây là hai trăm lượng bạc."
Diệp Xảo Xảo miễn cưỡng buông tay Diệp Trường Sinh, từ trong túi treo trên vòng eo mảnh mai của nàng lấy ra hai tờ ngân phiếu mệnh giá 100 lượng .
Nhìn ngân phiếu, Diệp Trần hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sát ý của Diệp Trần, ho khan một tiếng.
"Được."
Phú bà chết tiệt!
Dùng tiền ngươi mà hung hãn đập chết ta đi!