• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

mấy chương trước mình dịch nhầm là Thanh Lãng Kiếm. mình sửa lại là Bích Ba Kiếm cho đúng nha . hi hi.

Thanh kiếm tiếp theo là Vân Tùng Kiếm, cũng là Hoàng giai hạ phẩm bảo kiếm, cùng Thính Tuyền, Thu Thủy, Thanh Lãng Kiếm giống nhau, đều là phiên bản đúc lại của Tàng Kiếm Sơn Trang

Những thanh kiếm tiêu chuẩn này đều đối ứng với trụ cột kiếm pháp Vân Tùng kiếm pháp”,” Thính Tuyền Kiếm Pháp”,”Bích Ba Kiếm Pháp”.”Thu Thủy Kiếm Pháp”.

Về cơ bản, phàm đệ tử chính thức của Tàng Kiếm Sơn Trang, đều đã học và sử dụng những thứ này kiếm pháp này.

Bởi vậy ban thưởng cũng rất bình thường, ngoại trừ chế tạo đồ phổ vô dụng, còn là hạ phẩm ngộ kiếm tán.

sau khi hoàn thành chạm vào hai thanh kiếm, hắn thấy sắc trời còn sớm.

Diệp Trường Sinh suy nghĩ một chút, quyết định đi xuống thị trấn dưới chân núi một chuyến, mua một số thứ sinh hoạt, thuận tiện hoàn thành tâm nguyện của Thu Thủy Kiếm và Bích Ba Kiếm.

Đi vào lầu các, thấy lão đầu tử đang ngối thư giãn trên ghế, híp mắt nghỉ ngơi.

"Tiền bối, ta xuống chân núi mua một ít đồ ăn. Ngươi có muốn ăn gì không, hay cần ta mua gì không?"

Diệp Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi cung kính hỏi.

Lão đầu không nói gì, Diệp Trường Sinh chỉ lặng lẽ đứng đấy.

Một lúc sau, Lão đầu mới thản nhiên nói.

"Một cân rượu mơ, một con gà quay."

"Được chứ."

Diệp Trường Sinh nhanh chóng đồng ý và sải bước hướng phía chân núi đi tới.

Lão nhân híp mắt mở ra một đường nhỏ, nhìn về phía Diệp Trường Sinh đang đi.

 "Ài."

"Tiểu tử này, quả thật không có thiên phú luyện kiếm sao?"

Chân núi rõ ràng so với trên núi náo nhiệt hơn rất nhiều.

Phố xá buổi chiều nhộn nhịp người ra kẻ vào.

Diệp Trường Sinh sờ lên cái túi bên hông.

Thực ra bây giờ hắn chỉ có vẻn vẹn mười hai lượng bạc.

Đây là cha hắn- người giàu nhất Diệp gia thôn, cho hắn tiền tiêu vặt.

Dựa theo kí ức của Thu Thủy Kiếm, hắn đi theo con đường dẫn về nhà Diệp Lan.

Diệp Trường Sinh rất nhanh thấy căn nhà của cha mẹ nàng.

Cánh cửa màu đỏ tươi đã được đóng lại, trong sân cỏ dại mọc khắp nơi.

Diệp Trường Sinh đi mua ít gạo muối và tiến đến nhẹ nhàng gõ của.

Qua một lúc lâu, cũng không thấy ai trả lời.

Diệp Trường Thành thở dài, đặt gạo muối ở cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Ngay tại lúc này, một ký ức không thuộc về hắn chợt hiện lên trong đầu.

Ký ức này rất thuần túy, chỉ có một loại, đó là ký ức của Diệp Lan về Thu Thủy Kiếm Pháp.

Lúc này, Diệp Trường Thành đang đi trên đường, biểu hiện bề ngoài nhìn như bình thường, nhưng bên trong lại nhắc lên kinh đào hải lãng.

"Thu Thủy Kiếm Pháp do Diệp Lan truyền lại cho mình thực sự là Kiếm Pháp Thu Thủy mà nàng đã đạt tới cảnh giới đại thành."

"Nghịch Thiên!!"

Diệp Trường Sinh vô cùng kích động.

Bây giờ hắn có ham muốn diễn luyện kiếm pháp, nhưng tiếc là hắn không có thanh kiếm nào trong tay.

Trước cửa nhà Diệp Lan, sau khi Diệp Trường Sinh rời đi không bao lâu, một bà lão trông rất già nua run rẩy mở cửa, nhìn bao gạo muối, lại nhìn xung quanh, cuối cùng mang bao gạo muối vào trong nhà.

...

Lúc này, Diệp Trường Sinh đã mang theo một túi lớn gồm gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, một con gà quay, một cân rượu mơ và một thanh thiết kiếm cắm ở thắt lưng, bước lên đường trở về.

Trở lại căn gác, lão đầu vẫn nằm đó, lau đi lau lại thanh kim kiếm đang hiện ra sáng vàng mờ nhạt trên tay.

"Kim quang sáng lạng, Kiếm tốt."

Lá Trường Sinh thập phần hâm mộ.

"Tiền bối, rượu và gà quay của người đây."

Diệp Trường Sinh mỉm cười hai tay đưa cho lão đầu tử.

"Ừ, không tệ không tệ, chính là cái này đấy."

Lão đầu tử vui vẻ cười nói.

"Những ngày này, tại Kiếm Trủng cảm giác như thế nào?"

Lão đầu tử tâm tình không tệ, liền cùng Trường Sinh trò chuyện.

"Rất tốt ạ."

"Tiền bối, ngươi nếu là có cái gì cần ta làm việc, cứ trực tiếp phân phó ta là được."

Người núp dưới mái hiên, không thể không khéo léo đưa đẩy a.

Dù sao đoạn thời gian tiếp theo cũng chỉ có hắn và lão đầu trong Kiếm Mộ cô đơn lẻ loi này.

"Tiểu tử ngươi không tệ a."

"Ta bình thường cũng không có chuyện gì cần, đúng rồi, ngươi đây là muốn luyện kiếm sao?"

Lão đầu tử nhìn qua một thanh phổ thông thiết kiếm trên thắt lưng Diệp Trường Sinh, .

Lão liền vẫy nhẹ tay, Diệp Trường Sinh chỉ cảm thấy có một cỗ khí kình vô hình quấn quanh trên thanh thiết kiếm.

Khoảnh khắc tiếp theo, thiết kiếm tự động bay ra, rơi vào trên tay lão đầu tử .

Diệp Trường Sinh không giấu nổi vẻ khiếp sợ.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, cái lão nhân này, tuyệt đối cũng là cường giả cấp bậc Kiếm Thần .

Cái cỗ khí kình vô hình kia, chắc chắn là Kiếm Khí!

Có thể đem Kiếm Khí sử dụng tự nhiên như vậy , thậm chí không nhìn thấy kiếm khí ngoại phóng, có thể Cách Không Thủ Vật, chiêu thức ấy cũng chỉ có cường giả trên tam phẩm mới làm được.

Lão đầu tử đắc ý nhìn qua vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Trường Sinh.

"Đúng vậy tiền bối, ta nghĩ “Dưỡng kiếm bí quyết” cần có kiếm phối hợp mới có thể tu luyện được."

"Lần này mục đích ta là đi xuống dưới núi tìm tiệm thợ rèn mua một thanh thiết kiếm."

Lão đầu tử chán ghét nhìn qua thanh thiết kiếm, lắc đầu.

Rồi lão mở bình rượu mà Diệp Trường Sinh mới mua, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Sau đó, hắn đem thiết kiếm đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng phun lên trên thân kiếm.

Một chùm sương rượu bạch sắc trộn lẫn vô hình Kiếm Khí đập vào thiết kiếm, trong nháy mắt đem thanh thiết kiếm chấn vỡ, chia năm xẻ bảy.

Diệp Trường Sinh: "..."

"Cái này kiếm mẻ thì dưỡng cái rắm à."

"Dùng cái này đi."

Lão đầu tử nhìn qua Diệp Trường Sinh, vỗ tay một tiếng.

Sau đó, “bá “một tiếng,

Một đạo hàn quang bỗng nhiên nơi tầng hai lầu các trong nháy mắt từ cửa sổ bay ra.

Tại giữa không trung xẹt qua một đạo đường vòng cung ưu mỹ .

Cuối cùng vững vàng rơi xuống lòng bàn tay của lão đầu.

"Phi kiếm?"

Diệp Trường Sinh không khỏi kinh hô một tiếng.

Lão đầu tử ho khan một tiếng.

"Phi kiếm cái rắm."

"Chẳng qua là ta dùng Kiếm Khí đem kiếm từ lầu hai lấy xuống mà thôi."

"Phi kiếm là phải cách không vạn dặm cắt thủ cấp địch nhân kìa, Phi kiếm đã sớm tuyệt tích từ lâu rồi."

"Đó là thuật pháp chỉ có Kiếm Tu Thượng Cổ Luyện Khí Sĩ mới có thể nắm giữ."

"Ngày nay võ đạo hưng thịnh, Luyện Khí Sĩ đã sớm mai danh ẩn tích, cùng với bọn họ biến mất, còn có tuyệt kỹ kiếm pháp Ngự kiếm chi thuật."

"Mà thôi mà thôi, nói với ngươi những thứ này làm gì."

Diệp Trường Sinh: "Lục địa Kiếm Tiên cũng không có khả năng phi kiếm sao?"

"Sẽ không, nhớ năm đó ta... Khục khục."

Lão đầu tử mà nói nói phân nửa bỗng nhiên dừng lại.

Ho khan một tiếng.

"Mà thôi mà thôi, chuyện năm đó, không đề cập tới cũng được."

Nghe nói trên đời này không có ngự kiếm chi thuật.

Trái tim cháy bỏng nãy giờ của Diệp Trường Sinh cũng vụt tắt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK