• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển này sách Diệp Trường Sinh dự định sử dụng làm "Quái vật đồ giám", ở một mức độ nào đó cũng là "Hướng Dẫn Sinh Tồn Tại Thế Giới Kỳ Lạ" của riêng mình.

Dù hôm nay bản thân đã Bát phẩm Kiếm Tu, cũng phải thời khắc nhắc nhở mình đây là một cái thế giới yêu quỷ hoành hành, bất cứ lúc nào đều phải thật cẩn thận ứng đối.

Nói đơn giản, đây chính là cẩn tắc vô áy náy, không thể bởi vì có “Hệ Thống Vàng” liền dương dương tự đắc.

Diệp Trường Sinh mở ra trang thứ nhất, một con ác quỷ da xanh nhìn hơi nguệch ngoạc.

Trong hình vẽ một con ác quỷ thân cao mười trượng đang ngồi đối diện với chiếc gương, trên bàn trang điểm là bộ da người dính máu.

"Trường Sinh Chí Dị · Quyển Nhất · Nặc Cao Ký"

“Họa Bì Quỷ” : Thân cao hơn mười trượng , mắt tròn răng đục, cơ thể màu xanh lam, thích lột da ăn thịt người, sử dụng da người để huyễn hóa thành người, từng qua lại tại khu vực Bạch gia trang, Diệp gia thôn, không phải Kiếm Khí cảnh không thể hàng phục.

...

“Sàng Hạ Cự Trảo”: Móng vuốt khổng lồ, chờ khách ngủ say liền hiện ra dưới giường, xuất quỷ nhập thần khó lòng phòng bị, toàn cảnh không rõ, hay xuất hiện ở tại khách sạn, Kiếm Khí cảnh nếu không cẩn thận thì cũng có thể bị giết chết, cực kỳ nguy hiểm.

...

Luyện Thi quái vật : Xích U Châu có một môn phái bàng môn tả đạo, Khô Mộ Phái, tất cả môn đồ thường hay đào trộm mộ lấy cắp thi thể Võ Tu để luyện thi, đao thương bất nhập, lực đại vô cùng, hành động như gió, hết sức khó dây dưa.

...

Qua một tháng này, Diệp Trường Sinh nhìn thấy kí ức trong từng chuôi kiếm gặp phải không ít quỷ vật hoặc là yêu nhân quấy phá.

Mỗi khi có loại chuyện này, Diệp Trường Sinh yên lặng tìm tới giấy bút, đem từng cái ghi nhớ, bút kí này chỉ dành riêng cho hắn để đề phòng .

Sau này lỡ có gặp lại những thứ đã từng xuất hiện trong bút kí hoặc quỷ vật tương tự, Diệp Trường Sinh cũng có thể làm tốt ứng đối.

...

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Diệp Trường Sinh liền đứng lên luyện kiếm, hắn bây giờ trừ phải nghỉ ngơi ăn cơm, còn lại đại đa số thời gian đều là luyện kiếm hoặc là chạm kiếm.

Như vậy sau này hắn đạt tới Lục Địa Thần Tiên cảnh giới hắn liền có thể tự hào nói ra:

"Ta Diệp Trường Sinh có được thành tựu như bây giờ, hoàn toàn bằng tự thân nỗ lực!"

Luyện xong, Diệp Trường Sinh tìm được ký hiệu ngày hôm qua đánh dấu, nhìn phía trước một chuôi kiếm đã mục nát không chịu nổi, không biết nó thuộc về triều đại cổ xưa nào.

"Kiếm tên: Không."

"Kiếm dài: Hai thước."

"Kiếm nặng: Sáu cân ba lượng."

"Kiếm phẩm: Không có phẩm."

"Kiếm chủ: Không "

"Kiếm tích: Chạm để kiểm tra."

Lại là một chuôi không có kiếm nguyện, Diệp Trường Sinh ngược lại cũng không để ý.

Bất quá một chuôi không có phẩm kiếm, sao lại được chôn ở đây? Diệp Trường Sinh ngược lại là lần đầu tiên gặp phải.

Hơn nữa nhìn từ độ mục nát của thanh kiếm, ít nhất cũng là đồ của mấy ngàn năm trước, khi đó thậm chí còn chưa có Tàng Kiếm Sơn Trang.

Diệp Trường Sinh đưa tay chạm.

Hình ảnh tái hiện, một mảnh trắng xóa như tờ giấy trắng, sau đó ...cũng không còn sau đó nữa.

Nhìn hồi lâu, Diệp Trường Sinh cũng không thấy cả, loại chuyện này hắn lần đầu tiên gặp phải.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy kết thúc, dẫu sao nó là một chuôi không có phẩm, Diệp Trường Sinh cũng không trông cậy lấy được thứ tốt gì ở đây.

Nhưng một lúc sau, một cổ huyền ảo trí nhớ tràn vào đầu hắn...

“Ngươi đã lĩnh ngộ bí thuật: Địa Sát Thất Thập Nhị Thuật - Yểm Nhật.”

Cùng lúc đó, trong hắn bỗng nhiên nhiều thêm một cỗ trí nhớ giới thiệu về bí thuật này.

Vào thời thượng cổ, khi đó không có Đại Chu, cũng không có Võ Tu, Kiếm Tu.

Lúc đó chỉ có một loại người tu hành,

Tên là: "Luyện Khí Sĩ" !

Các Bí thuật được tu sĩ thượng cổ “Luyện Khí Sĩ” tu luyện khác hẳn với công pháp võ học như bây giờ.

Các bí thuật này theo cách hiểu của Diệp Trường Sinh nó tương tự như phép thuật của người tu tiên trong các tiểu thuyết tu chân kiếp trước.

Mà "Yểm Nhật" chính là một loại trong số đó.

"Yểm Nhật" thuật đối với người tu vi cao thâm thì có thể che giấu thiên cơ, thâu thiên hoán nhật, thật là tiên gia thủ đoạn, bất quá Diệp Trường Sinh cũng chả có tu vi cao thâm gì.

Dù vậy, "Yểm Nhật" thuật đối với Diệp Trường Sinh cũng vô cùng có tác dụng, mặc dù hắn không có biện pháp dùng thuật pháp che giấu thiên cơ, nhưng hắn có thể dùng để giấu diếm hơi thở của mình, chỉ cần cảnh giới không cao hơn hắn quá nhiều hoàn toàn không phát hiện ra được, có thể nói đây là một thần kỹ bảo vệ tánh mạng a.

Trừ cái này ra, cũng có thể che giấu tu vi của Diệp Trường Sinh hôm nay, Diệp Trường Sinh mỉm cười, ý niệm khẽ động, trong lòng hiện lên một loại cảm giác huyền diệu khó tả.

Rồi sau đó, cảnh giới Bát Phẩm Kiếm Mang liền biến mất không còn dấu tích, bây giờ ở trước mặt người khác Diệp Trường Sinh triệt triệt để để nhìn như một người bình thường.

Trừ phi cảnh giới cao hơn hắn rất nhiều, như Lục Địa Thần Tiên cảnh giới, mới có thể phát hiện ra một chút manh mối trong đó.

Hắn lại khẽ động ý nghĩ, cỗ khí tức Bát Phẩm Cảnh Giới lại xuất hiện.

"Tuyệt vời."

Diệp Trường Sinh cảm khái nói.

“Địa Sát Thất Thập Nhị Thuật · Yểm Nhật” đối với tương lai ở kiếm mộ khiêm tốn chạm kiếm có cực đại hữu dụng.

"Niềm vui ngoài ý muốn a."

"Sau này ta nên lưu ý loại cổ kiếm như này."

Diệp Trường Sinh tự lẩm bẩm.

Sau khi Diệp Trường Sinh đem tu vi lợi dụng Yểm Nhật thuật điều chỉnh đến Cửu phẩm kiếm mang cảnh, hắn ta hài lòng di chuyển đến thanh kiếm tiếp theo.

“Hoàng giai hạ phẩm Thu Thủy Kiếm, lấy được hạ phẩm Ngộ Kiếm Tán một phần.

“Hoàng giai hạ phẩm Thính Tuyền Kiếm, lấy được hạ phẩm Ngộ Kiếm Tán một phần.”

“Hoàng giai trung phẩm Quy Hạc Kiếm, lấy được trung phẩm Ngộ Kiếm Tán một phần.”

...

Diệp Trường Sinh một hơi chạm xong bốn thanh kiếm hôm nay, lại đem Ngộ Kiếm Tán trực tiếp uống cạn, cảm giác mệt mỏi hết sức, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc lâu, sau khi ăn uống bổ sung thể lực thì đã là buổi chiều, Diệp Trường Sinh cũng không có luyện kiếm như thường ngày mà mang Thính Triều Kiếm đi tới lầu các của Diệp Thắng lão đầu.

Thấy cửa gỗ đang đóng, Diệp Trường Sinh gõ gõ vài cái, qua nửa ngày lão đầu tử mới vươn vai ngáp ngáp mở cửa.

"Làm gì vậy, quấy rầy ta đang ngủ trưa."

"Tiền bối, hôm qua vãn bối đang tu luyện "Dưỡng Kiếm Quyết" thì phát hiện có một cổ lực lượng kì dị ở trong cơ thể lưu chuyển."

"Vãn bối cảm giác giống như là đã đột phá."

"Bất quá vãn bối chưa hề được huấn luyện đầy đủ nên cũng không rõ lắm, vì vậy cho nên tới thỉnh giáo tiền bối một chút."

Diệp Trường Sinh nhìn lão đầu tử bằng ánh mắt mê man.

Lão đầu tử nghe đến đây, cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, hắn bước đến trước mặt Diệp Trường Sinh, vươn cánh tay phải đầy vết chai sạn của mình ra.

"Ngươi không nên chống cự."

" Vâng."

Lão đầu tử nói xong, trên tay phải có một cổ khí tức ấm áp nhu hòa xông ra, tựa như linh xà thăm dò trong cơ thể Diệp Trường Sinh.

Diệp Trường Sinh bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình bị nhìn thấu tất cả, cứ như hoàn toàn trần trụi vậy.

"Tiền bối, vãn bối đây là đột phá à?"

Diệp Trường Sinh mặt đầy nghi ngờ hỏi.

Qua một lúc lâu, lão đầu tử thu hồi cánh tay, ánh mắt quái dị nhìn Diệp Trường Sinh, hắn không trả lời Diệp Trường Sinh, mà tự nói một mình.

"Con mẹ nó, cái đồ ăn hại Diệp Tri Thu, đây là không có thiên phú kiếm đạo như ngươi nói sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK