Gió không ngừng thổi, bầu không khí có chút lúng túng. Cảm thấy lành lạnh trên lồng ngực, bạch ngọc như đang phập phồng không chừng trước gió, Nam Cung Nặc Lan đỏ mặt tới tận mạng tai, lòng tức giận không nhẹ. "Ngươi, ngươi..." "Còn không mau lấy kiếm ra, ta nhìn là ngươi đang cố ý." Nam Cung Nặc Lan vội vàng che ngực, thật ra thì yếm nàng chẳng qua là bị kiếm mang của Diệp Trường Sinh xé rách một lỗ nhỏ, lộ ra một chút xíu bạch ngọc mà thôi. Đối với Diệp Trường Sinh,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.