Sau khi chạm vào Thanh Lãng Kiếm.
Diệp Trường Sinh thân thể run lên, cảm giác cả người mất hết sức lực, đầu óc quay cuồng.
“ Hiện tại cơ thể này vẫn còn quá yếu đi.”
“ Trong thời gian ngắn, chỉ có thể chạm một lần mà thôi.”
Diệp Trường Sinh lết tấm thân nhễ nhại mồ hôi trở lại nhà tranh, nằm vật xuống mặt đất mà thở hổn hển.
Trong suy nghĩ của hắn, kiếm Thanh Lãng cắm trong Bạch ngọc quảng trường, có một tia năng lượng màu lục, giống như một con tiểu thanh xà linh hoạt lưu chuyển qua lại trên thân kiếm.
“Căn cứ theo trí nhớ thì “ Thanh Lãng Kiếm Pháp” cũng giống như “ Thu Thủy Kiếm Pháp”, đều thuộc về kiếm thuật cơ sở của Tàng Kiếm Sơn Trang.”
"Công pháp và bảo kiếm giống nhau, đều được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng tứ giai, mỗi nhất giai lại chia thành thượng trung hạ tam phẩm."
“Tàng Kiếm Sơn trang đa số đệ tử tu luyện đều là Hoàng giai hạ phẩm kiếm pháp."
Diệp Trường Sinh thầm nghĩ.
Mặc dù hoàng giai kiếm pháp, nhưng chỉ cần là công pháp võ học có phẩm giai, thì tại trong giang hồ, nó cũng vô cùng trân quý .
Đại đa số không phải Diệp gia ngoại nhân, trừ phi thiên phú thật tốt, bình thường sẽ không thể được Tàng Kiếm Sơn Trang thu làm đệ tử.
Tại thị trấn dưới chân núi mà Diệp Trường Sinh đi qua, những người sống trong thị trấn đó thực chất là con cái nhà họ Diệp đã sống cùng nhau qua hàng trăm thế hệ kể từ khi thành lập Tàng Kiếm Sơn Trang.
Vì vậy, thị trấn nhỏ đó thực sự nằm trong phạm vi quản lí của Sơn Trang, và nó cũng được Sơn Trang bảo vệ, hiếm khi bị yêu ma quấy phá.
Những đệ tử trẻ tuổi của Sơn Trang cũng được tuyển chọn từ các trấn dưới chân núi.
"Cho dù là hoàng phẩm kiếm pháp, nếu muốn tu luyện đến cảnh giới đại thành, cũng không biết cần phải bao nhiêu năm tháng."
"Khó, khó a...!"
Kiếm pháp tu luyện qua sáu đại cảnh giới:
Nhập môn sơ cấp, đăng đường nhập thất, sơ cấp tiểu thành, hồn nhiên thiên thành, xuất thần nhập hóa,…
Thiên phú Diệp Lan trong Sơn Trang cũng thuộc về tầng trung thượng.
Phải biết rằng Tàng Kiếm Sơn Trang có thể nói trong phương viên mấy vạn dặm xung quanh, tồn tại ngang hàng với các môn phái giang hồ như “Khô Mộ Phái” hay “Thiên Hương Các”.
Và thiên phú Diệp Lan quả không ngoa khi nói rằng là ngàn dặm có một.
Nhưng dẫu vậy, Diệp Lan cũng phải mất hơn mười năm mới có thể tu luyên “Thu Thủy Kiếm Pháp” đến cảnh giới đại thành.
Còn Diệp Thanh Thanh mất chín năm để tu luyện “Thanh Lãng Kiếm Pháp” đến cảnh giới tương đương.
Đây chỉ là kiếm pháp sơ cấp thấp nhất, kiếm pháp càng cao càng khó tu luyện, đương nhiên uy lực lại càng lớn.
Trong khi suy nghĩ về con đường tương lai, Diệp Trường Sinh nhìn vào những thành quả đã đạt được cho đến nay.
"Hạ phẩm ngộ kiếm tán- một phần."
"Thanh Lãng Kiếm khí- một tia."
"Đồ phổ đoán tạo Thu Thủy Kiếm (Huyền Cơ hạ phẩm)- một trương."
“Đồ phổ đoán tạo Thanh Lãng Kiếm(Hoàng giai hạ phẩm)- một trương."
Cái gọi là đồ phổ, chỉ là ký ức in lên trực tiếp trong tâm trí Diệp Trường Sinh. Cho phép anh nắm bắt được bản thiết kế của hai thanh kiếm.
“Có vẻ như bản bản vẽ rèn “Hoàng gia hạ phẩm kiếm khí” mà mình có ở đây là bản vẽ thời kì cổ đại”
Theo như sư phụ của Diệp Lan nói, kỹ thuật rèn kiếm thượng cổ đã bị thất truyền, các thanh kiếm mà đệ tử trong Tàng Kiếm Sơn Trang đang sử dụng đều là các bản sao cấp thấp hơn của kỹ thuật rèn kiếm xưa kia.
“ Một thanh Hoàng giai hạ phẩm có thể được bán với giá một trăm lượng.”
“Hoàng giai trung phẩm có giá khoảng nămtrăm lượng, hoàng giai thượng phẩm thì khoảng hai nghìn lượng.”
‘Đối với Huyền giai hạ phẩm kiếm khí có thể được bán với giá trên một vạn lượng, đôi khi có tiền chưa chắc đã mua được.”
“Sau này nếu thật sự bắt đầu tu luyện, ta nhất định sẽ rất hao phí tiền tài.”
“ Vào thời điểm đó, việc đúc kiếm này có thể là một cách kiếm tiền để tiêu phí những thứ mình cần.”
Diệp Trướng Sinh thầm nghĩ.
Theo như hắn biết, ngay cả là thần thoại võ lâm “ Thất Thiên Kiếm” cũng chỉ sử dụng Hoàng giai hạ phẩm hoặc trung phẩm mà thôi.
Từ đó có thể thấy giá trị bản vẽ đúc kiếm trong đầu hắn là trân quý đến nhường nào.
“ Đi bước nào tính bước đó.”
“ Quan trọng trước mắt là nâng cao thực lực đã.”
…
Ngày hôm sau, lúc trời hừng sáng.
Diệp Trường Sinh tỉnh dậy và quyết định đi thăm dò các thanh kiếm khác.
Hắn đến vòng ngoài khu vực trung tâm của Kiếm Trủng,nơi đây cũng có hàng ngàn thanh kiếm khách nhau.
Với tinh thần và thể chất của hiện tại của Diệp Trường Sinh, hắn ta có thể chạm vào hai kiếm mỗi ngày, tối đa cũng chỉ là ba thanh mà thôi.
Lần này hắn bắt đầu từ bên trái Kiếm Trủng. Thứ xuất hiện trước mặt hắn là một thanh kiếm mỏng đầy vết nứt trên thân.
Hắn đặt tay lên thanh khinh kiếm đó.
Một lúc sau DIệp Trường Sinh xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.
“Thính Tuyền Kiếm, Hoàng giai hạ phẩm bảo kiếm.”
Sau khi chạm vào nó. Diệp Trường Sinh nhận được một bản Thính Tuyền chế tạo đồ phổ và một phần hạ phẩm ngộ kiếm tán.
Bây giờ Diệp Trường Sinh có thể khẳng định phần thưởng cố định khi chạm vào các thanh kiếm là bảo kiếm chế tạo đồ phổ và một phần thưởng khác ngẫu nhiên.
Chủ nhân của Thính Tuyền Kiếm cũng là đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang.
Người đệ tử này vẫn còn sống, điều này khiến Diệp Trường Sinh an tâm một chút.
Cuộc gặp gỡ không may giữa Diệp Lan và Diệp Thanh Thanh đã để lại trong anh ấn tượng khá sâu sắc.
Điều ước cuối cùng của Thính Tuyền Kiếm là trở về với chủ nhân của nó, và phần thưởng là "Thính Tuyền Kiếm Pháp" đã từng được Diệp Chấn tu luyện- chủ cũ của Thính Tuyền Kiếm.
Nguyện vọng này Diệp Trường Sinh liền lực bất tòng tâm rồi, vì hắn được Tàng Kiếm Sơn Trang an bài vào Kiếm Trủng, Diệp Trường Sinh cũng không có khả năng lén lén lút lút đem Thính Tuyền Kiếm bí mật mang ra ngoài.
Hơn nữa khi Diệp Chấn bỏ kiếm vào Mộ Trủng, hắn chỉ có cảnh giới Kiếm quang, còn không bằng Diệp Lan, nên Thính Tuyền kiếm pháp hắn chắc chắn là không muốn học.
Diệp Trường Sinh vần cảm thấy “ Thu thủy kiếm pháp” tốt hơn nhiều.
Sau khi chạm vào Thính Tuyền Kiếm, Diệp Trường Sinh nghỉ ngơi một lúc lâu rồi tiếp tục chạm vào một thanh kiếm bên cạnh.
Cuối cùng, Diệp Trường Sinh không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt....