Diệp Trường Sinh trong lòng thề hắn sẽ không bao giờ xuống núi, chỉ tiếc trên này không có WiFi và điện thoại, bằng không mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngay tại lúc Diệp Trường Sinh đang cảm khái, bỗng nhiên tâm trí hắn đột nhiên quay cuồng.
Một Tứ Phương Bạch Ngọc từ từ hiện rõ trong đầu hắn.
Sau đó, vèo một cái, một vệt sáng như cầu vồng phá không mà đến, cắm thẳng vào cái Tứ Phương Bạch Ngọc, phát ra tiếng keng keng như kiếm ngân.
Diệp Trường Sinh định thần lại nhìn kĩ, thì ra đó là một thanh kiếm, kiểu dáng giống như Thu Thủy Kiếm.
“ Danh Kiếm Phổ.”
"Kiếm tên: Thu Thủy."
"Trạng thái: Đã thu nhận sử dụng."
"Ban thưởng: Thu Thủy Kiếm phổ đoán tạo (Huyền giai hạ phẩm) "
"Đặc thù ban thưởng: Hạ phẩm ngộ kiếm tán."
"Hạ phẩm ngộ kiếm tán: Phục dụng có thể gia tăng một chút tư chất kiếm đạo."
…
Bên trong nhà tranh.
Diệp Trường Sinh đang ăn bánh nướng, mùi thơm ngào ngạt.
Trên tay hắn là một gói bột màu xám không chút nào thu hút.
Khi hắn ta tập trung nhìn vào thứ bột màu xám đó thì...
“ Ngộ kiếm tán.”
“Phẩm giai: Hạ phẩm.”
“Công hiệu: phục dụng có thể tăng một chút tư chất kiếm đạo.”
“ Cách dùng: Cho vào một ly nước rồi khuấy đều và uống.”
Diệp Trường Sinh hít thở thật sâu và do dự một lúc.
Cuối cùng, hắn vẫn không có đem cái gói bột chưa hiểu thấu này nuốt vào bụng được.
Hắn ta biết đại khái Bàn Tay Vàng của mình là gì rồi, nhưng để ăn cái gói bột này ngay bây giờ, thì hắn còn chưa sẵn sàng a.
“ Đợi một thời gian nữa rồi thử những thanh kiếm khác xem sao.”
Sở dĩ muốn đợi một thời gian nữa là vì sau khi xem xét “ Thu Thủy Kiếm”, Diệp Trường Sinh cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
Hắn ta đoán rằng có thể tinh thần lực hoặc thể lực của mình không đủ để kiểm tra những thanh kiếm khác liên tục trong thời gian này.
Cho nên hắn mới ngồi ăn bánh nướng tại đây, rồi thừa dịp nghỉ ngơi 1 lúc.
Có điều Diệp Trường Sinh ngược lại phát hiện một cái phương pháp tìm hiểu thế giới này, đó là kí ức của những thanh kiếm hay kí ức của chủ nhân những thanh kiếm kia.
Từ kí ức mà Diệp Lan để lại, Diệp Trường Sinh đã học được rất nhiều kiến thức mà khi là phàm nhân hắn không hề biết.
Ví dụ như cảnh giới tu luyện.
Theo kí ức của Diệp Lan, hệ thống tu luyện của thế giới này chia thành ba loại.
Võ Tu, Kiếm Tu và Dị Nhân.
Dị nhân tạm thời không nói đến, Dị nhân cực kì hiếm thấy, Diệp Lan cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết Dị nhân là người thức tỉnh dị thuật, có chút cùng loại với khoa học viễn tưởng kiếp trước.
Dị nhân cùng Võ tu hay Kiếm tu hoàn toàn bất đồng.
Võ tu chính là người luyện võ, nhưng thực lực của Võ tu thế giới này cao hơn ức vạn lần so với thế giới trước.
Võ tu có tổng cộng ba đại cảnh giới, được chia thành chín bậc.
Cửu phẩm đến thất phẩm là Khí huyết cảnh, giang hồ gọi là “Hậu thiên cao thủ”. Giai đoạn này khí huyết quấn thân, đao thương bất nhập, sức mạnh lực lượng được tăng cường.
Trong đó có một số người cường đại có thể đối chiến với quân đội phàm trần, lấy một địch trăm cũng không khó khăn gì cả.
Những tiểu quỷ tiểu quái bình thường không dám cận thân,bởi khí huyết cường đại có thể thiêu đốt chúng thành hư không, trong này còn có phân chia cảnh giới chi tiết hơn nữa, có điều Tàng Kiếm Sơn Trang là kiếm tu nên Diệp Lan cũng không biết nhiều về nó.
Lục phẩm đến tứ phẩm là Tinh Thần cảnh hay Thông Linh cảnh, giai đoạn này tu luyện ngũ quan tri giác, Võ tu xưng là “Nộ Mục”, sử dụng giác quan để nhìn ra khí tức đối thủ, phán đoán công kích. Đôi khi có thể dự đoán ngắn gọn về tương lai.
Diệp Trường Sinh căn cứ kiếp trước liền có thể rút gọn:
Khí Huyết cảnh là luyện võ.
Thông Linh cảnh là luyện thần, nghĩa là luyện nghe nhìn, cảm giác.
Thông Linh cảnh cao thủ lại được gọi là Tiên Thiên Tông Sư, phóng nhãn khắp toàn bộ giang hồ cũng là uy chấn một phương. Nói ví dụ như cái Thanh Bì Quỷ lúc trước, khủng bố dị thường, nhưng mà cũng bởi vì e ngại Tiên Thiên Tông Sư ở Từ Hàng Huyện nên mới không dám lỗ mãng.
Tông sư chi uy, khủng bố như vậy.
Đạt tới cảnh giới này, có thể cảm nhận sự vật xung quanh mình, những yêu ma bình thường sẽ không bao giờ dám đến gần gây rối.
Tam phẩm đến Nhất phẩm là Kim Thân cảnh.
Diệp Lan cũng không hiểu rõ về cảnh giới này, vì Tàng Kiếm Sơn Trang đều là kiếm tu mà.
Cô ta cũng không có cách nào để lấy được thông tin ở cảnh giới cao cấp này.
Nói tóm lại, những người ở cảnh giới này đều được xưng là “ Võ Thần ”
Toàn bộ thiên hạ chắc chỉ được vài người đạt tới.
Mà phía trên Nhất phẩm, vượt ra ngoài chín cấp bậc kia, người ta gọi chung là “ Lục Địa Thần Tiên”.
Mà những người ở cảnh giới này như Thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Đại đa số người cả đời đều không nhìn thấy một lần.
Bọn hắn đã đã vượt ra thế tục phân tranh giang hồ, cảnh giới này đã bỏ xa phạm trù thường nhân lý giải. Phá thành phá sông, chấn núi động đất là có thật.
Giống như Võ tu, Kiếm tu cũng có cửu phẩm.
Cửu phẩm đến thất phẩm là Kiếm Quang. Sư phụ Diệp Lan và Diệp Lan đều ở trong cảnh giới này.
Loại cảnh giới này khí lực tăng cường, nhân kiếm hợp nhất sinh ra kiếm quang, kiếm quang cực kì sắc bén, chém sắt như chém bùn, hầu hết kiếm sĩ có tư chất đều tu tới cảnh giới này.
Lục phẩm tới tứ phẩm là Kiếm Khí cảnh. Đây là đường ranh giới của kiếm tu. Vượt qua, từ nay kiếm tu chỉ còn tu một loại duy nhất:
“ Kiếm Khí”
Kiếm tu không giống Võ tu hoa mỹ. Cái gì mà khí huyết, cảm giác.... Kiếm tu chỉ tu luyện Kiếm Khí. Khi luyện ra Kiếm Khí thì Kiếm tu mới bắt đầu cường đại.
Kiếm Khí liền đại biểu cho tất cả của Kiếm tu.
Số lượng và chất lượng Kiếm Khí liền quyết định thực lực của kiếm tu