Thu Thủy Kiếm Pháp, Độc Cô Cửu Kiếm, Khai Sơn Kiếm Pháp, Băng Tâm Kiếm Pháp đều đã được cải thiện ở các mức độ khác nhau. Nếu chỉ dựa vào Diệp Trường Sinh tự luyện tập, có thể mất vài tháng hoặc thậm chí nửa năm để đạt được hiệu quả tương tự
Nhưng sau khi đánh chết hai cổ Đồng Giáp Thi, Độc Cô Cửu Kiếm độ thuần thục trực tiếp từ "Sơ khuy môn kính" lên đến "Đăng đường nhập thất", Thu Thủy Kiếm Pháp lại là đột phá tới ""Xuất thần nhập hóa"", Khai Sơn Kiếm Pháp cũng tăng lên một đoạn lớn, ngay cả Băng Tâm Kiếm Pháp vốn đang ở “Xuất thần nhập hóa” cũng lập tức tăng thêm 5%.
Với sự đột phá như vậy Diệp Trường Sinh rất là hạnh phúc, thầm cảm ơn Hồ Tứ Giáp đã đưa kinh nghiệm tới cho mình, đây cũng là nhân họa đắc phúc a.
Không chỉ có như vậy, trừ "Băng Tâm Kiếm Ý" ra, lại nhiều thêm một đạo "Thu Thủy Kiếm ý" .
Khi Thu Thủy Kiếm Pháp đột phá tới "Xuất thần nhập hóa", Diệp Trường Sinh rốt cuộc lĩnh ngộ được "Thu Thủy Kiếm ý" !
Sức mạnh của Kiếm ý hôm nay Diệp Trường Sinh trong lúc chiến đấu đã lĩnh giáo qua rồi, đây là một loại lực lượng thần kỳ, hắn hồi tưởng lại trạng thái của hắn khi sử dụng Băng Tâm Kiếm Ý, tựa như mình và kiếm hợp làm một thể, Băng Tâm Kiếm Pháp trong lúc mơ hồ cùng thiên địa giao hòa, tạo thành băng tuyết ảo ảnh, nhiệt độ bốn phía cũng hạ xuống ít nhiều.
Loại này tương tự như "Lĩnh vực" của các tiên nhân trong truyện tiên hiệp kiếp trước, trong “ Lĩnh Vực” này Kiếm Pháp được tăng lên đáng kể, Diệp Trường Sinh mặc dù chỉ là Kiếm Mang Cảnh cũng có thể phá vỡ phòng ngự cương cân thiết cốt của “trung phẩm Đồng Giáp Thi”.
Trong lúc vô tình, ngắn ngủi một hai tháng, Diệp Trường Sinh từ một tay mơ cái cái gì cũng không biết, trở thành cao thủ nắm giữ hai loại "Xuất thần nhập hóa", một loại “Dĩ nhiên đại thành” kiếm pháp, một Kiếm Mang cảnh nhỏ bé lại đồng thời nắm giữ hai loại kiếm ý.
Nếu nói ra, phỏng chừng không người nào dám tin tưởng tại Kiếm Mang cảnh giới có thể nắm giữ kiếm ý, căn cứ tin tức khoảng thời gian này chạm kiếm, toàn bộ Tàng Kiếm Sơn Trang, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay những người như hắn.
Trang chủ Diệp Tri Thu, lão đầu tử Diệp Thắng, Quân Thiên Kiếm, cũng chính là Tàng Kiếm Tam Kiệt, ba vị này là ba người duy nhất trong năm mươi năm qua của Tàng Kiếm Sơn Trang lúc ở Kiếm Mang cảnh đã nắm giữ kiếm ý, đúng là thiên tài kiếm đạo trời sinh mà.
"Nói cách khác, trong lúc vô tình ta đã cùng ba vị danh chấn Xích U Châu này đứng ngang hàng ở vạch xuất phát.”
Trận chiến này thu hoạch hết sức to lớn, để cho Diệp Trường Sinh cảm giác hào khí dâng cao, hận không thể lập tức thân kỵ bạch mã, trượng kiếm thiên nhai.
“Nhất nhân nhất kiếm nhất hồ tửu
trảm yêu trừ ma nhị tam sự”
"Độ thuần thục đang từ từ tăng lên, giai đoạn hay là cứ ở trên núi cho an toàn."
Bình phục tâm tình, Diệp Trường Sinh đi tới Thanh Đồng Đại Môn, thông tin phía trên Thanh Đồng Đại Môn cùng lần trước giống nhau như đúc.
Diệp Trường Sinh cảm thấy rằng điều này có nghĩa phía sau Thanh Đồng Môn cũng là thế giới của Điêu Đại Ca đang ở.
Hắn lần này không chút do dự, thẳng bước vào Thanh Đồng Đại Môn, tan biến không còn dấu tích.
...
Trên vách núi Kiếm mộ, một bóng đen đang bay lơ lủng trên bầu trời, làm tăng thêm chút cô đơn và ảm đạm cho thế giới rộng lớn này.
Bỗng nhiên, bóng đen nhìn thấy trên vách núi xuất hiện thân ảnh quen thuộc, một tiếng hót lanh lảnh xuyên vân nứt thạch mang theo cảm xúc vui vẻ như gặp cố nhân, ngay cả biển mây trên bầu trời cũng tựa hồ bởi vì một tiếng hót cao vút này mà bắt đầu cuồn cuộn tản ra.
Trên vách núi, Diệp Trường Sinh phát hiện mình lại lần nữa trở lại Kiếm Mộ của Độc Cô tiền bối, cũng chính là địa phương mình lần trước rời đi .
Cùng lúc đó, bóng đen trên trời cao dần dần trở nên lớn, cuối cùng Cự Điêu chậm rãi hạ cánh, vừa rơi xuống, liền lảo đảo lon ton hướng Diệp Trường Sinh chạy tới, nhìn phong cách có một chút hài hước và dễ thương.
"Điêu Đại Ca, đã lâu không gặp."
Diệp Trường Sinh không biết thời gian phía sau Thanh Đồng Môn cùng thế giới bên kia có đồng bộ hay không.
Thần điêu dùng đầu nhẹ nhàng cà vào Diệp Trường Sinh, nhẹ giọng kêu, đại khái đang hỏi Diệp Trường Sinh lần trước tại sao đi đột nhiên như vậy.
"Điêu Đại Ca, ta rời đi đại khái bao lâu rồi?"
Diệp Trường Sinh hỏi, thần điêu nghiêng đầu suy tư một hồi, rồi dùng chiếc mỏ khắc lên ba vạch trên núi.
"Ba ngày?"
Thần điêu lắc đầu một cái.
"Ba mươi ngày?"
Thần điêu lại gật gật đầu.
"Xem ra thời gian nơi đây cùng thế giới bên kia không sai biệt lắm."
Diệp Trường Sinh tự nhủ, rồi sau đó không dám lãng phí thời gian, cũng không biết lần này Thanh Đồng Đại Môn có thể mở ra bao lâu, hắn muốn lần này đem Độc Cô Cửu Kiếm toàn bộ học xong.
Hắn đi thẳng tới chuôi thứ hai "Tử Vi Nhuyễn Kiếm".
“Tử Vi Nhuyễn Kiếm, sử dụng trước ba mươi tuổi, lỡ tay ngộ thương nghĩa sĩ, trong lòng hổ thẹn liền vứt xuống thung lũng.”
Theo hiểu biết của Diệp Trường Sinh, Tử Vi Nhuyễn Kiếm hẳn là bị Độc Cô Cầu Bại ném vào thâm cốc, nhưng hiện tại nó vẫn bình yên vô sự ở chỗ này.
Diệp Trường Sinh hồ nghi nhìn về phía Điêu Đại Ca bên kia, Điêu Đại Ca lộ ra một bộ dương dương đắc ý.
Diệp Trường Sinh dở khóc dở cười, rất hiển nhiên, Tử Vi Nhuyễn Kiếm sở dĩ xuất hiện ở nơi này là tác phẩm của Điêu Đại Ca
"Kiếm tên: Tử Vi Nhuyễn Kiếm."
"Kiếm dài: Hai thước hai tấc."
"Kiếm nặng: Bảy cân bốn lượng."
"Kiếm phẩm: Vô."
"Kiếm chủ: Độc Cô Cầu Bại."
"Kiếm tích: Chạm để kiểm tra."
Vẫn không có kiếm nguyện, giống như thanh kiếm vô danh lần trước, Diệp Trường Sinh đưa tay chạm Tử Vi Nhuyễn Kiếm, ký ức cả đời thanh kiếm chậm rãi hiện lên...
Chàng kiếm khách trẻ đầy tinh thần dũng cảm từng bước đánh bại các anh hùng thiên hạ bằng một thanh kiếm sắc bén, nay đã ngoài 30, anh ta vững vàng và trưởng thành hơn. Năm tháng như một con dao, mài nhẵn các góc cạnh, nhưng kiếm sĩ vẫn mong “cầu bại” một lần, mọi thứ đều thay đổi, duy nhất không đổi thay là sự theo đuổi“ kiếm đạo đỉnh phong”của kiếm sĩ.
Diệp Trường Sinh đắm chìm trong đó, kiếm đạo trường hà, kiếm đạo gian nan, khó khăn tựa vu thượng thanh thiên, hắn lấy thị giác thanh kiếm nhìn thấy tư thái vô địch của Độc Cô Cầu Bại, ngạo khiếu lục hợp bát hoang.
Cho đến khi trái tim hắn cảm nhận được điều đó...
“Ngươi đã lĩnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm Phá Đao Thức, Phá Thương Thức, Phá Tiên Thức.”
Đúng lúc này, một cổ ký ức khổng lồ tràn vào trong đầu Diệp Trường Sinh, giống như tiên nhân phủ đỉnh, cao tăng thể hồ quán đính vậy, những khẩu quyết này đáng lẽ cần thời gian rất lâu mới có thể nhớ hết nhưng hiện tại lại trực tiếp in vào như trí nhỡ đã có sẵn của Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh mở mắt ra, phát hiện hắn vẫn còn ở vách núi, ánh mắt hắn nhìn vào thanh kiếm thứ ba.
Đây là một chuôi hắc trọng kiếm, thân kiếm đen nhánh, trong mơ hồ tản phát hồng quang, kỳ lạ nhất là lưỡi kiếm hai mặt đều cùn, mũi kiếm tròn trịa cảm giác không có chút nào sắc bén, Diệp Trường Sinh ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn chữ viết trên thân kiếm:
"Kiếm tên: Huyền Thiết Trọng Kiếm."
"Kiếm dài: Ba thước bảy tấc."
"Kiếm nặng: Tám mươi mốt cân."
"Kiếm phẩm: Vô."
"Kiếm chủ: Độc Cô Cầu Bại."
"Kiếm tích: Chạm để kiểm tra."
Rốt cuộc đã tới, “Huyền Thiết Trọng Kiếm”.