• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì vậy, với tình hình hiện tại, tốt nhất là nên ở trong Tàng Kiếm Sơn Trang.

Cứ như vậy Diệp Trường Sinh đi theo Diệp Thiên Kiếm tiến vào Tàng Kiếm Sơn Trang, sau đó lại đi bộ một đoạn đường dài xuyên qua thị trấn đầy người, đi tới trên núi, cuối cùng dừng chân trước một sơn cốc.

Trên đường đi, không ít cô nương, bác gái nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Diệp Trường Sinh tưởng rằng vận đào hoa của mình đến rồi.

Tại lối vào sơn cốc có một tòa lầu các, Diệp Trường Sinh cùng theo Diệp Thiên Kiếm đi lên lầu thượng.

Chỉ thấy trên lầu một bạch phát lão nhân, có điều tinh khí thần của lão rất tốt, lão đầu tử này đang nằm ở trên giường, vừa gặm hạt dưa vừa đọc sách...

“ Tiền bối, ta đã đưa người tới rồi”

“ đáng tiếc, ta đến muộn một bước, những người khác trong thôn đã bị Họa Bì ăn thịt hết rồi”.

Diệp Thiên Kiếm nói.

Nghe đến đó, lão đầu này liền ngồi dậy nhìn về phía Diệp Trường Sinh trầm mặc thật lâu.

“ Ta biết rồi, ngươi có thể trở về”

“ sắp tới cứ để hắn ở lại đây”

Diệp Thiên Kiếm dường như đối với lão đầu này rất tôn kính, phân phó Trường Sinh một ít chuyện sau đó rời đi.

Điều này khiến cho Diệp Trường Sinh khiếp sợ, Diệp Thiên Kiếm vốn đã mạnh thế rồi, không ngoa khi nói đặt hắn ở kiếp trước tôn là Kiếm tiên cũng không đủ. Nhưng hắn lại vô cùng kính trọng lão đầu tử này, thì lão nhân này mạnh cỡ nào chứ?

Trong lầu các chỉ còn lại Diệp Trường Sinh và lão đầu tử.

Lão nhân nhìn qua Diệp Trường Sinh, trong con ngươi hiện lên quang mang sác bén, Diệp Trường Sinh tựa hồ nhìn thấy vô số kiếm khí đang cắt xé song nhãn của mình, khiến cho mắt của hắn có chút rát bỏng, lập tức tránh đi ánh nhìn của lão nhân.

Lão đầu tụa hồ muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra được, như thất vọng liền thở dài...

“Tàng Kiếm Sơn Trang không chứa người làm biếng, đi theo ta”

Diệp Trường Sinh theo lão nhân đi vào sơn cốc trước mặt,đi qua một con đường hẹp, sau đó trước mắt liền sáng tỏ thông suốt.

Xuất hiên phía trước, một bình nguyên rộng gấp mấy lần sân bóng đá, trên bình nguyên này có rất nhiều gò đất lớn nhỏ, rậm rạp chằng chịt. Khiến cho người ta chú mục nhất là trung tâm bình nguyên có một cự kiếm cao tới mười trượng làm bằng đồng thau.

Cự kiếm khổng lồ dường như từ trên trời giáng xuống, cắm thẳng vào đại địa.

“ Thật là một thanh kiếm lớn”

Diệp Trường Sinh tâm thần rung động.

Bên cạnh lão đầu tử sắc mặt đắc ý khoe.

“ Tiểu tử , đây là Kiếm Trủng”.

“ những gò đất kia chính là phần mộ của ...Kiếm”

“ Nhiệm vụ của ngươi sau này là cùng ta canh giữ Kiếm Trủng này”

“ Bình thường không có việc gì thì thanh lí cỏ dại trong gò kiếm, quét sàn nhà Kiếm Trủng, vân vân”

Giọng nói của ông lão truyền đến, Diệp Trường Sinh nhìn thấy trên mỗi gò đất đều cắm một thanh kiếm, những mộ kiếm này duy nhất có điểm giống nhau là cơ bản tất cả đều không trọn vẹn, có cũ nát, rỉ sét loang lổ, rất ít thanh kiếm còn nguyên vẹn đấy.

“ Mặt khác, tuy rằng kiếm đạo thiên phú của ngươi không được tốt lắm.”

“ Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là đệ tử Diệp thị, ta có thể làm chủ truyền cho ngươi một môn trụ cột nhất” Dưỡng Kiếm Bí Quyết”. Về phần có thể luyện thành dạng gì, liền xem vận mệnh của ngươi rồi.”

"Nếu may mắn có thể tu luyện ra điểm môn đạo, bước vào cảnh giới Cửu phẩm kiếm quang, ngươi có thể gia nhập Tàng Kiếm Sơn Trang, thăng làm đệ tử chính thức."

"Còn nữa, nếu không muốn chết, cũng đừng đi quá sâu vào trong Kiếm Trủng , cũng đừng loạn chạm những thanh kiếm kia, tuy rằng đều là cổ kiếm không dùng được, nhưng mà ở trong đó vẫn còn Kiếm Khí, tùy tiện tiết lộ một tia cũng có thể lấy mạng của ngươi rồi."

"Cứ như vậy đi, trên việc tu luyện có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi ta, đương nhiên, mỗi tháng chỉ có một lần cơ hội."

"Trừ lần đó ra, không có gì chuyện quan trọng, liền chớ quấy rầy ta."

Lão đầu tử sau khi nói xong, lại giao cho Diệp Trường Sinh một quyển sách nhỏ, liền không thể chờ đợi được rời đi khỏi sơn cốc, Diệp Trường Sinh đưa mắt nhìn lão đầu tử trở lại nơi gác xép.

"Kiếm Trủng?"

"Người thủ mộ?"

Diệp Trường Sinh nhìn qua ngàn vạn thanh kiếm cắm trên gò đất.

Hắn không hiểu, một ít đồng nát và sắt vụn, có cái gì mà đáng được bảo vệ vậy?.

Có điều nếu lão đầu tử đã an bài như vậy, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.

Bằng không có thể bị đuổi ra Tàng Kiếm Sơn Trang, vừa nghĩ tới những yêu ma quỷ quái ngoài kia đang thèm thuồng thân thể mình , Diệp Trường Sinh da đầu liền tê dại.

Góc sơn cốc xa xa có một túp lều tranh, có vẻ như chuẩn bị cho người canh mộ.

Bên trong túp lều, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày hầu như đầy đủ mọi thứ.

Diệp Trường Sinh ngồi trong ngôi nhà tranh, sững sờ nhìn qua thanh kiếm gần nhất.

Bởi vì với những vấn đề này hắn đều không biết, Diệp Trường Sinh không dám tự tiện tới gần những thanh kiếm kia, hắn sợ cái gọi là “Kiếm khí” có thể làm bị thương bản thân.

Cuối cùng, vẫn là lòng hiếu kì quấy phá, hắn cẩn thận từng li từng tí tiến sát đến biên giới gò đất có một thanh kiếm cắm trên đó.

Bảo kiếm này thoạt nhìn còn tương đối mới, không giống như những thanh kiếm khác, và có vẻ như nó vừa mới được gửi đến đây không lâu trước.

Hơn nữa, bảo kiếm này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, thế nhưng là trong lúc mơ hồ lại cảm thấy có cỗ đạo vận nói không rõ được.

Ngay sau khi Diệp Trường Sinh tới gần thanh kiếm này, bỗng nhiên một cỗ tin tức tràn vào trong tâm trí Diệp Trường Sinh .

Sau đó, Diệp Trường Sinh liền phát hiện, trên thân kiếm bắt đầu hiển hiện một dòng chữ Hán mờ ảo.

"Kiếm danh: Thu Thủy."

"Kiếm dài: Ba thước."

"Kiếm nặng: Mười cân bốn lượng."

"Kiếm phẩm: Hoàng giai hạ phẩm."

"Kiếm chủ: Diệp Lan."

"Kiếm chí: Sờ kiếm xem xét."

"Kiếm nguyện: Thu Thủy Kiếm hy vọng ngươi có thể thay chủ nhân Diệp Lan của nó, đi xuống dưới thành trấn vấn an phụ mẫu của Diệp Lan. Để đáp tạ, Thu Thủy Kiếm sẽ đem [ Thu Thủy Kiếm pháp ] truyền thừa cho ngươi."

💖💖💖

Cầu đề cử. Cầu like . Các mem đọc truyện nhớ like cho mình nhé. Thanksssssssss❤️❤️❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK