Diệp Trường Sinh kích động lòng, tay run rẩy đem số ngân phiếu lớn nhận lấy, thời gian rất lâu tiếp theo hắn sẽ không cần lo lắng về vấn đề cơm áo gạo tiền rồi.
Cơm mẹ nấu, dáng dấp đẹp trai chính là tốt như vậy đấy, bám váy tiểu phú bà một chút thì cuộc sống sẽ hạnh phúc thoải mãi hơn rất nhiều.
"Sư huynh, ngươi mau trở về đi."
"Vị này cũng là đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang, không phải người xấu, ta mời hắn giáo luyện kiếm thuật cho ta, luyện xong ta trở về, ngươi yên tâm đi."
Thật ra thì Diệp Xảo Xảo trong lòng còn có một lời không dám nói, "Ta sợ tiền bối hiểu lầm."
Nàng lo lắng Diệp Trường Sinh cho rằng nàng cùng Diệp Trần có quan hệ nam nữ mập mờ.
Diệp Xảo Xảo chữ chữ như đâm vào tim Diệp Trần thiên sàng bách khổng, hắn nhìn thấy Diệp Trường Sinh có thể quang minh chính đại đứng gần Diệp Xảo Xảo, sờ vào người nàng, hít thở mùi thơm cơ thể nàng.....
"Ta hẹn ngươi cùng nhau luyện kiếm ngươi đều không đồng ý, hắn nhưng lại sờ vai ngươi... rồi nắm...! Không! Không! !"
Diệp Trần nội tâm kêu gào, hắn vì Diệp Xảo Xảo mà đã buông bỏ cơ hội gia nhập môn hạ Quân Thiên Kiếm - người đứng đầu Thất Thiên Kiếm.
Giao cho lão cha hắn đi quan hệ để hắn gia nhập Hàn Phong Kiếm, nhưng Tiểu Hàn Phong căn bản chỉ nhận nữ đệ tử làm môn hạ, hắn vẫn một mực chờ đợi, một lần đợi này chính là ba năm .
Ba năm, ba năm, suốt ba năm!
Vô luận Diệp Trần biểu đạt tâm ý của mình như thế nào, chính diện hay là âm thầm, Diệp Xảo Xảo cũng lấy các loại lý do khác nhau cự tuyệt.
Cha của Diệp Trần là trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang tứ phẩm Kiếm Khí Cảnh , chỉ thiếu chút nữa liền có thể đặt chân vào Vũ Lâm Thần Thoại Kiếm Ý Cảnh cao thủ! Mẹ hắn cũng là Kiếm Khí Cảnh trưởng lão!
Thiên phú của hắn ở Tàng Kiếm Sơn Trang cũng được xếp vào loại trung thượng, hắn tự cho mình cùng Diệp Xảo Xảo môn đăng hộ đối, nhưng thực tế lại hung hãn quạt cho hắn một cái tát.
Hắn không hiểu!
Diệp Trường Sinh này nhìn quần áo chính là một cái đệ tử bình thường mà thôi, cùng thân phận đệ tử chân truyền của mình khác xa một trời một vực, dựa vào cái gì có thể dạy Diệp Xảo Xảo luyện kiếm?
Chỉ vì hắn so với ta đẹp trai hơn sao?
Cuối cùng Diệp Trần vẫn cố chịu đựng, cha hắn một mực nói rằng phải học cách giấu mình, học cách ẩn nhẫn, mới là người làm đại sự.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng quên đi bộ đôi luyện kiếm sôi nổi kia, Diệp Trần lẳng lặng xoay người rời đi.
Diệp Trường Sinh đã chú ý đến tình huống bên đó, cảm thấy nhẹ nhõm khi người kia đã rời đi.
Hắn không muốn cùng người của Tàng Kiếm Sơn Trang phát sinh mâu thuẫn, mình còn phải ở chỗ này từ từ phát triển đâu.
Dù sao sau khi dạy xong Diệp Xảo Xảo hắn sẽ trở về kiếm Mộ, tên đó cũng không thể đi Kiếm Mộ tìm mình phiền phức chứ ?
Diệp Trường Sinh hài lòng sờ hai tấm ngân phiếu hai trăm lượng trong vạt áo, trong người có tiền luôn tự tin hơn hẳn.
Mùi của tiền, sao có thể thơm như vậy được chứ ?
Chỉ như vậy, Diệp Trường Sinh lại ở trong rừng cây nhỏ dạy thêm một giờ cho Diệp Xảo Xảo, rồi khi hết thời gian Diệp Trường Sinh liền rời đi, lưu lại Diệp Xảo Xảo áo quần xộc xệch đứng ở trong gió.
Diệp Trường Sinh đã chịu đủ ồn ào rồi, nên hắn sẽ không bao giờ làm thêm giờ, trừ khi Diệp Xảo Xảo trả cho hắn tiền lương gấp đôi, khi đó anh ta nhất định có thể đem Diệp Xảo Xảo phá sản.
Diệp Xảo Xảo nhìn chằm chằm Diệp Trường Sinh, bóng dáng đang dần dần biến mất ở trước mặt cô, nụ cười trên khóe miệng cũng không hề biến mất.
Lại thêm một ngày trọn vẹn và hạnh phúc, tiếc rằng mỗi tháng chỉ có một lần.
Quá nhanh và quá ngắn để thỏa mãn Diệp Xảo Xảo.
Tuy nhiên, tiền bối là cao nhân ẩn mình, dạy kiếm pháp cho mình chỉ vì một ít tiền bạc thế tục thôi sao, thật sự kì cục, có lẽ đây cũng là một cách để tiền bối trải nghiệm thế nhân.
Cảnh giới của tiền bối quá cao.
Diệp Xảo Xảo không bao giờ nghi ngờ cảnh giới của tiền bối, bởi vì hiện tại trong Tàng Kiếm Sơn Trang, chỉ có sư phụ của nàng và một số nữ trưởng lão Kiếm Khí cảnh mới tu luyện Băng Tâm Kiếm Pháp đến Xuất thần nhập hóa.
Tiền bối người là nam tử, chủ tu khẳng định không phải Băng Tâm Kiếm Pháp, Băng Tâm Kiếm Pháp tối đa chỉ có thể coi như là phụ tu.
Phụ tu kiếm pháp đều đã "Xuất thần nhập hóa" cảnh giới! chủ tu kiếm pháp của tiền bối đã đạt tới cảnh giới gì?
Đăng phong tạo cực?
Diệp Xảo Xảo không dám tưởng tượng, cho dù là sư tôn nàng đã nắm giữ mấy loại "Xuất thần nhập hóa" cảnh giới kiếm pháp, cũng không có nắm giữ loại kiếm pháp nào đạt đến "Đăng phong tạo cực"!
Toàn bộ Sơn Trang, đạt tới Đăng phong tạo cực cảnh giới kiếm pháp, cộng thêm "Lục Địa Kiếm Tiên" trang chủ Diệp Tri Thu, đều không vượt qua số lượng hai bàn tay!
Tuy nhiên, họ đều là những huyền thoại kiếm thuật đã nổi tiếng nhiều đời, trẻ nhất thì đã qua tuổi thất thập cổ lai hy, nhưng tuổi của tiền bối nhìn cũng không chênh lệch quá nhiều so với bản thân mình.
Trừ phi tiền bối tinh thông cái loại nghịch thiên “cải biến dung mạo” trong đồn đãi mà một ít Võ Tu tu luyện, có thể phản lão hoàn đồng, dung nhan không già.
Diệp Xảo Xảo lắc đầu, nàng thôi không đoán nữa, cảnh giới và bí ẩn của tiền bối, nàng làm sao có thể đoán được.
Kiếm mộ vốn chính là địa phương thần bí nhất Tàng Kiếm Sơn Trang, ở nơi thần bí như vậy, tiền bối là ẩn thế cao nhân cũng quá đỗi bình thường.
Chạng vạng tối, Diệp Xảo Xảo đang rất vui vẻ nhất bính nhất khiêu trở lại Tiểu Hàn Phong, mới vừa tới chỗ ở, đã nhìn thấy phía trên quảng trường một bóng người từ từ tới.
Thấy cái bóng người này, Diệp Xảo Xảo lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngốc tại chỗ, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được bốn phía nhiệt độ đang không ngừng hạ xuống.
"Sư phụ càng ngày càng mạnh, không biết cùng so với tiền bối ai mạnh ai yếu."
"Cũng là tiền bối mạnh một ít đi, sư phụ bây giờ vẫn là phong mang tất lộ, mà tiền bối đã phản phác quy chân, rõ ràng cảnh giới cao hơn một bậc."
Diệp Xảo Xảo cúi đầu, trong lòng thầm nhủ.
"Nhìn ta này, ngươi đã đi đâu?"
Thanh âm lạnh như băng truyền tới, Diệp Xảo Xảo không kiềm được run rẩy, ngẩng đầu lên, đang nhìn mình là băng sơn mỹ nhân sư tôn, không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
Tàng Kiếm Sơn Trang đệ nhất mỹ nữ Diệp Ngưng Sương người cũng như tên, tự thân có một cổ khí lạnh thấu xương, phối hợp với tính cách lãnh đạm cùng y phục xanh lam, cả người giống như di thế độc lập Nghiêm Hàn Tiên Tử, không nhiễm khói lửa nhân gian.
"Ta đi dưới núi làm chút chuyện, sư tôn."
Diệp Xảo Xảo duy duy nặc nặc nói.
"Nga, thật vậy không?"
Diệp Ngưng Sương nhướng mày, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Diệp Xảo Xảo.
Thân là Kiếm Ý cảnh cường giả, khí thế trong lúc lơ đãng lộ ra ngoài, làm cho Diệp Xảo Xảo có cảm giác không thở nổi.
"Thật... Thật."
Khả năng nói dối của Diệp Xảo Xảo vẫn tệ như ngày thường, ấp úng trả lời.
Diệp Ngưng Sương nhìn trên mặt cô gái có chút bướng bỉnh này, nội tâm vốn lạnh băng bỗng nổi lên một tia rung động.
"Cái Diệp Trường Sinh kia cùng Kiếm Mộ tiền bối Diệp Thắng có một ít sâu xa."
"Hắn thân là Thuần Dương Thân Thể, sớm muộn cũng sẽ mang đến tai họa cho Sơn Trang ."
"Nếu như không phải Diệp Thắng tiền bối một mực ở bên Trang Chủ nói tốt, tiểu tử này đã không vào được cửa Tàng Kiếm Sơn Trang rồi."
"Bất kể như thế nào, tận lực không nên cùng hắn đi lại quá gần, đỡ cho mình rước lấy phiền toái không cần thiết."
Diệp Ngưng Sương lạnh lùng nói xong, mặt không cảm giác, sau đó ung dung rời đi.
Chỉ để lại Diệp Xảo Xảo một người ngơ ngác đứng ở trong quảng trường.
Cái lạnh cuối thu ập đến, nàng hai tay ôm ngực, nhìn Diệp Trần đang đứng xa xa quan sát bên này.
Rất hiển nhiên chuyện mình đi tìm tiền bối, đích thị người nầy tố cáo với sư phụ, Diệp Xảo Xảo trong lòng đối với Diệp Trần càng thêm chán ghét.
Xấu xí lại mang rắc rối cho ta!
Hừ!
Đáng Ghét!!