Hồ Tứ Giáp nội tâm tan vỡ, thiếu niên trước mắt này cho hắn quá nhiều kinh ngạc.
"Hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu Kiếm Khí bí bảo?"
"Chẳng lẽ hắn là con riêng bên ngoài của Diệp Tri Thu?"
"Từ khi nào bí bảo Kiếm Khí như rau cải ngoài chợ vậy?"
"Hay là hắn cố ý ẩn giấu tu vi, chọc chơi ta đây?" ...
Hồ Tứ Giáp muốn tìm cuốn “một ngàn câu hỏi tại sao” để đọc cho đỡ tủi thân.
…
Diệp Trường Sinh bên kia
Cửu Khúc Kiếm Khí hạo hạo đãng đãng, đại khai đại hợp, cùng Bích Ba Kiếm Khí hoàn toàn khác nhau, một kiếm vung ra, giống như giao long uốn lượn trên sông, lại tựa như một kiếm cắt ngang qua sông Hoàng Hà.
Diệp Trường Sinh suy đoán đây chính là lí do các tiền bối Tàng Kiếm Sơn Trang gọi nó là Cửu Khúc Kiếm Pháp.
Một đạo kiếm khí của Ngũ phẩm Kiếm Khí Cảnh cường giả không giữ lại chút nào phát ra ngoài, tự nhiên không phải lục phẩm Đồng Giáp Thi có thể chống cự, nếu như là Tiên Thiên Tông Sư thì còn có thể dùng Khí Huyết Lực cường đại bao trùm toàn thân, có lẽ còn miễn cưỡng chính diện ngăn cản một kích này.
Đáng tiếc nó chẳng qua là một cổ Đồng Giáp Thi, trừ thân thể cường hãn Tiên Thiên Tông Sư ra, Khí huyết lực đã sớm hao mòn mười không tồn một.
Oanh!
Kiếm khí cuốn đến, vô số lá cây tiêu tiêu rụng xuống bay tung tóe, trên mặt đất chỉ còn nửa người dưới của mập lùn Đồng Giáp Thi đang đứng.
Nửa người trên đã bị kiếm khí chém nát!
Trong điện quang hỏa thạch, Diệp Trường Sinh liền giải quyết một cổ lục phẩm Đồng Giáp Thi.
Hắn không có dừng lại, trên Thính Triều Kiếm vẫn còn Khai Sơn Kiếm Khí quấn quanh !
Cao gầy Đồng Giáp Thi với móng vuốt vết thương chồng chất hướng Diệp Trường Sinh bổ tới, mang theo tử khí cuồn cuộn quấn quanh cự trảo.
Diệp Trường Sinh không hoảng hốt không vội vàng, hắn vung ra một kiếm mạnh mẽ, rõ ràng là một chuôi khinh kiếm nhưng Diệp Trường Sinh chém ra có cảm giác nặng tựa ngàn cân.
Khai Sơn Kiếm Pháp vốn thuộc về trọng kiếm kiếm pháp, không có trọng kiếm, chỉ có thể dùng khinh kiếm thay thế, dĩ nhiên cũng không có biện pháp phát huy toàn bộ uy lực của nó!
Sau này phải nghĩ biện pháp làm một chuôi trọng kiếm, dẫu sao kế tiếp mình rất có thể sẽ nắm giữ "Huyền Thiết Kiếm Pháp" của Độc Cô tiền bối. Bất quá trước mắt phải giải quyết địch nhân cái đã. Diệp Trường Sinh không suy nghĩ lung tung nữa, cầm Thính Triều Kiếm từ trên cao chém xuống!
Lực phách Hoa Sơn!
Oanh!
Diệp Trường Sinh chỉ cảm thấy khi chém ra một kiếm này, tựa hồ đã tiêu hao hết khí lực của mình.
Đầu tiên là móng vuốt cao gầy Đồng Giáp Thi bị chém đứt, rồi sau đó Khai Sơn Kiếm Khí thế đi không giảm, trực tiếp chém vào vai Đồng Giáp Thi, đem hắn chia làm... hai nửa.
Nhìn Đồng Giáp Thi ngã xuống đất, Diệp Trường Sinh chống kiếm thở hổn hển, sau khi chắc chắn bốn phía không còn địch nhân nào, hắn đỡ Thính Triều Kiếm, dựa lưng vào một tảng đá lớn nghỉ ngơi.
"Không hổ là đại khai đại hợp bá đạo kiếm pháp, uy lực lục phẩm Khai Sơn Kiếm Khí so với ngũ phẩm Cửu Khúc Kiếm Khí, cũng không kém quá nhiều đi."
"Bất quá Khai Sơn Kiếm Khí tương đối nặng nề chậm chạp, không dễ dàng đánh trúng đối phương, cũng chỉ có thể đối phó với loại không linh hoạt như Đồng Giáp Thi mà thôi."
Diệp Trường Sinh tổng kết được mất của trận chiến này, liếc nhìn Đồng Giáp Thi trên mặt đất, trong lòng vẫn còn là sợ hãi .
"Hồ Tứ Giáp!"
"Ngươi chờ đó cho ta."
Diệp Trường Sinh âm thầm đem người này liệt vào danh sách ám sát của mình, đối phương còn không biết, mình thật ra đã thông qua Vong Xuyên Kiếm biết chỗ ẩn thân của hắn, chỉ bất quá Diệp Trường Sinh là người cẩu thả, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không muốn đi so đo những thứ này.
Nhưng đối phương lại "nhất nhi tái, tái nhi tam", tiếp tục dùng Đồng Giáp Thi tới quấy rầy mình, Diệp Trường Sinh phải nghĩ biện pháp giải quyết hắn.
" Chờ ta thành tựu Kiếm Khí Cảnh, chuyện thứ nhất chính là giết chết lão đầu trọc nhà ngươi."
Diệp Trường Sinh lẩm bẩm.
Trận chiến này tiêu hao hai đạo kiếm khí mà Diệp Trường Sinh phải vất vả mới tích lũy được.
"Nói mới nhớ, giết Đồng Giáp Thi cũng không rơi ra thứ gì cả, lại còn hao tổn hai đạo kiếm khí, nhìn thế nào đều là tổn thất của ta hết a."
Diệp Trường Sinh có chút đau lòng, sau khi thu thập quét dọn chiến trường liền vội vả rời đi.
...
Bãi tha ma, trong mộ huyệt dưới đất, Hồ Tứ Giáp lỗ mũi, khóe miệng, thậm chí là khóe mắt, đều có huyết dịch chậm rãi chảy ra.
"A a a a!"
Hắn thống khổ ôm đầu kêu gào lăn lộn trên mặt đất, Đồng Giáp Thi cần lấy tinh thần thao túng, Diệp Trường Sinh chém giết Đồng Giáp Thi, đối với hắn cũng sẽ bị thương tổn linh hồn.
Qua hồi lâu, Hồ Tứ Giáp mới bình tĩnh lại, ánh mắt trống rỗng mà mê mang.
"Lão đại, lão Nhị, cũng mất rồi."
Hắn nhìn cổ Đồng Giáp Thi đứng bên người, đây là luyện thi cuối cùng của hắn, lão Tam.
Ngoài ra, cũng chỉ còn lại thi thể tứ phẩm Võ Tu chưa luyện chế xong kia.
"Hắn rõ ràng ngay cả Kiếm Khí Cảnh đều không phải, nhưng lại chém chết ba cổ Đồng Giáp Thi của lão phu."
“Thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã” (Cái đó mà nhẫn được thì còn cái gì không thể nhẫn được)
"..."
"Quên đi, tạm thời không nên hành động để tránh tổn thất."
"Kế tiếp, ta chỉ cần truyền tin tức về cho môn phái. Bất quá môn phái cho ta cái gì đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ tới Mộ Kiếm để dò xét."
"Ta đang tinh luyện Đồng Giáp Thi của mình. Khi tinh luyện thành công, chỉ cần một mình Đồng Giáp Thi cấp bốn này là đủ dùng rồi!"
Lúc này, Hồ Tứ Giáp chỉ có thể tự an tủi mình rằng cũ không đi mới không đến.
"Đáng tiếc, trẻ tuổi như vậy đã có thể tu luyện ra kiếm ý, tương lai thành tựu "Lục Địa Kiếm Tiên" cũng không phải không có khả năng, nhưng tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, ba năm sau là lúc Tàng Kiếm Sơn Trang diệt vong, ta sẽ vì Đồng Giáp Thi trả thù mối tuyết hận ngày hôm nay."
"Coi như là ngươi yêu nghiệt đi nữa, thiên phú cao hơn nữa, dù ngươi là Thần Tiên chuyển thế đi nữa, ta cũng không tin ba năm sau ngươi có thể từ Kiếm Mang Cảnh đột phá đến Kiếm Ý Cảnh?"
Hồ Tứ Giáp nghĩ tới đây, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Đại thế tương lai là không thể thay đổi, đây chẳng qua là một cá thể nho nhỏ không xác định ngoài suy tính mà thôi.
"Về phần xử lý tên nhóc đó như thế nào, thì mặc kệ cho tông môn đi, dù sao trước khi tinh luyện xong tứ phẩm Đồng Giáp Thi, không thể nào để cho lão Tam đi Kiếm Mộ dò xét nữa."
...
Trong ngôi nhà tranh, Diệp Trường Sinh đang thư thư phục phục nằm ở trên giường sau khi tắm rửa xong xuôi, nơi này cũng rất an toàn, cách lão đầu tử bên kia không xa, nếu có tình huống gì thì trực tiếp kêu lão là được.
Nằm trên giường, Diệp Trường Sinh đem ý thức tiến vào Bạch Ngọc Thạch Quảng Trường, ở trung tâm quảng trường, Thanh Đồng Đại Môn bất ngờ lại lần nữa mở ra.
"Quả nhiên a, đánh chết Đồng Giáp Thi mới có thể mở ra Thanh Đồng Đại Môn."
Diệp Trường Sinh trước kia suy đoán như vậy, hôm nay rốt cuộc đã được kiểm chứng, bất quá hắn cũng không có gấp đi vào Thanh Đồng Đại Môn, mà đi tới Thạch Bi trước mặt.
"Chư thiên kiếm chủ: Diệp Trường Sinh "
"Ngộ tính: Siêu quần bạt tụy."
"Kiếm pháp: Thu Thủy Kiếm Pháp ("Xuất thần nhập hóa" 1%), Độc Cô Cửu Kiếm (đăng đường nhập thất 1%), Băng Tâm Kiếm Pháp ("Xuất thần nhập hóa" 10%), Khai Sơn Kiếm Pháp (Dĩ nhiên đại thành 70%)..."
"Bội kiếm: Thính Triều Kiếm."
"Căn nguyên kiếm khí: 0 đạo."
"Nắm giữ kiếm ý: Băng Tâm Kiếm Ý, Thu Thủy Kiếm ý."
...
"Thu Thủy Kiếm Pháp đột phá!"
"Độc Cô Cửu Kiếm cũng vào đăng đường nhập thất?"
"Nguyên lai muốn nâng cao độ thuần thục Kiếm Pháp thì phải chiến đấu a."
Diệp Trường Sinh bừng tỉnh hiểu ra.