Mặt trời trên cao đang chiếu ánh sáng và tỏa nhiệt lượng xuống nhân gian. Không phân biệt già trẻ, không so đo giàu sang hay bần hàn, yêu thích hay lạnh nhạt.
Hươu non lội qua suối. Chim sải cánh băng rừng.
Lúc đầu, chỉ thấy từ đường chân trời hiện ra một điểm sáng đỏ đậm, trong chớp mắt đã lại gần. Đuôi lửa kéo thành một đường dài như thần nhân vung bút vạch phá trên nền trời.
Mấy ngàn dặm sông núi Trang quốc sắp sửa bị vệt lửa dài bao phủ thì đột nhiên có một đạo hắc mang xuất hiện xông lên tận trời cản lại.
Cả đất trời toát lên khí tức lạnh lẽo, nguyên khí dâng trào mãnh liệt. Phía đông bắc của Trang quốc bị mây đen bao phủ. Nắng vụt tắt. Giữa không trung vang lên một tiếng kêu đau đớn : Cửu Sát Huyền Âm!
Vệt sáng và đạo hắc mang quấn lấy nhau trong chốc lát rồi tách ra. Vệt sáng càng rơi càng nhanh, càng gần càng lớn, cuối cùng trở thành một vệt sao băng!
***
Vùng đồng bằng bên ngoài Phong Lâm Thành dân cư thưa thớt. Có một tòa đạo quán nho nhỏ cũ kỹ đã bỏ hoang từ lâu.
“Uỳnh!”
Vệt sáng kia rơi thẳng xuống tạo thành một cái hố sâu nhưng cảm giác như nó bị một lực lượng bí ẩn nào đó kiểm soát nên lực lượng tạo thành từ vụ va chạm không thể lan rộng. Bụi mù tán đi, một nam tử mặc áo đỏ xuất hiện.
Người này mày kiếm dài tới tóc mai, bộ dáng tuấn lãng ưu tú. Bên ngoài chiếc áo có nhiều hoa văn phức tạp nhưng tao nhã, nhìn qua rất nổi bật. Chỉ là hiện giờ nhìn hắn không được thoải mái cho lắm. Tóc tai rối loạn, áo bào có vết rách.
“Không ngờ Tả Quang Liệt ta lại chết ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này...” Hai mắt hắn ảm đạm, hắn nhìn quanh bốn phía rồi lạnh nhạt hỏi. “Nơi này là nơi nào?”
Trời đang ban ngày lại chợt tối sầm. Sao băng từ đâu bay tới làm lũ ăn mày trú trong đạo quán hoảng sợ hết hồn, dập đầu khấn vái không thôi. Lúc này nghe nam tử kia hỏi thì có người ngập ngừng mãi mới lên tiếng.
“Tiên... tiên nhân lão gia, nơi này là ngoại ô Phong Lâm Thành. Đạo quán này... tên là gì chúng ta cũng không biết.”
Ngón tay của nam tử khẽ nhúc nhích, muốn quét sạch đám ăn mày ở nơi này.
Thế gian đang có chiến tranh lớn, các nước thay nhau chinh phạt. Mấy năm qua chưa từng dứt tiếng đao binh. Lần này hai nước Tần Sở đại chiến tạo nên chấn động lớn. Hai bên tụ tập cả vạn tu chân giả giao chiến tại bình nguyên Hà Cốc khiến cỏ xanh chẳng còn một ngọn, mặt đất vỡ nát kéo dài đến trăm dặm.
Một mình hắn đánh xuyên qua cửa Hàm Cốc, suýt nữa thay đổi được chiến cuộc, sau đó bị đối phương truy sát, lên trời xuống đất không tha.
Đám ăn mày này vốn là người Trang quốc. Mà Trang quốc lại to gan bảo trợ cho nước Tần hung bạo. Bọn chúng đều đáng chết.
Nhưng tia lửa vừa mới bùng lên trên đầu ngón tay đã bị hắn lật lại.
“Tả Quang Liệt ơi là Tả Quang Liệt! Đây chính là lòng nhân từ của ngươi hay sao? Giận lây sang những người này liệu có đáng?”
Tả Quang Liệt tự nhủ rồi thở dài một tiếng. “Các ngươi đi đi.”
Hắn chắp tay, quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm đang tối đen như mực. Địch nhân của hắn ở đó, những bí mật ẩn giấu, đám cường giả như lang sói mới là đối tượng mà hắn muốn giết!
Lũ ăn mày được tha tội vội đứng dậy bỏ chạy tán loạn. Chỉ có tên ăn mày vừa lên tiếng trả lời hắn vẫn còn do dự. Đồng bọn ở bên cạnh vội kéo hắn. “Ngươi muốn chết sao?”
Tả Quang Liệt không nhìn hắn nhưng nhíu mày nói. “Các ngươi không mang đồng bọn của mình đi sao?”
Thông qua linh thức, hắn phát hiện bên trong đạo quán không có gì bí mật. Mấy thứ tượng sơn thần bằng gỗ đã bị đám ăn mày mang ra làm củi đun. Ở dưới ban thờ có một tên ăn mày đang thoi thóp, nằm yên không nhúc nhích. Có lẽ cũng đang chờ chết. Đây chính là nguyên nhân khiến tên ăn mày to gan kia do dự chưa muốn chạy ngay.
Đám ăn mày không dám ngước nhìn thần nhân, bọn chúng chỉ lo bản thân không tìm được chỗ trốn. Tên nào tên đấy thở hồng hộc. Dưới ánh mắt Tả Quang Liệt, bọn chúng chẳng khác nào ong vỡ tổ, mỗi tên không khác gì một con kiến nhỏ, tốc độ chạy của bọn chúng trong mắt hắn chỉ như ốc sên bò.
Quá chậm!
Sưu! Sưu! Sưu!
Từ phía chân trời vang lên những tiếng rít dày đặc. Vô số mũi tên nước như châu chấu bay tới, được ai đó điều khiển nên tập trung cả lại nhắm vào người Tả Quang Liệt.
Nguyên khí trong thiên địa điên cuồng phun trào. Làn mưa tên như cái phễu che kín cả bầu trời. Vạn tên như mưa, đây chính là đạo thuật có tính sát thương cao nhất của quân đội đại Tần.
“Đến rồi.”
Tả Quang Liệt ngẩng đầu nhìn trời, gió mạnh làm tà áo và mái tóc dài của hắn tung bay lộ ra cánh tay như được điêu khắc từ ngọc thạch.
Cánh tay trắng nõn nhưng rắn chắc. Một chùm sáng màu đỏ chợt hiện ra trong lòng bàn tay hắn rồi nhanh chóng phình to ra. Tia sáng chói lòa từ đó chiếu rọi bốn phương tám hướng.
Trên tay Tả Quang Liệt, vầng sáng giống như một vầng mặt trời.
Đó cũng là đạo thuật do hắn sáng tạo nên từ lúc mới mười lăm tuổi. Cũng nhờ thuật này mà hắn một lần thành danh tại hội Hoàng Hà.
Mặt trời chói sáng, vô số mũi tên nước bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi biến thành màu đỏ. Lấy Tả Quang Liệt làm trung tâm, phạm vi trăm trượng quanh hắn bị màn sáng đỏ này bao phủ, đám mưa tên cũng từ từ tan biến.
Tràng cảnh tráng lệ khiến người ta rung động. Đám mưa tên bị vầng mặt trời ngăn lại bay ra bốn phía. Từng tên ăn mày theo nhau ngã xuống, thi thể chất đầy trên đất, thủng lỗ chỗ.
Bọn chúng không có cả cơ hội kêu lên một tiếng thì đã mất mạng.
Sinh mệnh phàm nhân yếu ớt đến thế!
“Lạm sát người vô tội là đạo của ngươi?” Tả Quang Liệt nhếch miệng cười nhạt, hai mắt vốn sáng như sao đã trở nên lạnh lẽo.
“Ai dám lưu thủ với Tả Quang Liệt, thật là ngu xuẩn!” Một giọng nói lạnh như băng vang lên, kéo theo một đám người mặc trường bào tu sĩ màu đen hạ xuống, bao vây bốn phía.
Người cầm đầu đám tu hành giả này là một người có khuôn mặt gầy gò, làn da tái nhợt. Hắn mặc trường bào có thêu hoa văn diễm lệ. Hai con mắt hẹp dài đang chăm chú nhìn Tả Quang Liệt.
“Bọn chúng chỉ là con sâu cái kiến cũng làm ngươi động lòng?”
Trong lúc nói chuyện, những tu hành giả mặc huyền bào tới cùng hắn đã bấm niệm pháp quyết. Động tác đều tăm tắp. Mười tám con rắn tạo thành từ hơi nước hiện ra, gào rít trên không trung lao về phía Tả Quang Liệt.
Đám người vừa xuất hiện đã lập tức động thủ, không lãng phí một phút nào.
Đạo thuật cấp thấp Khảm Xà Chi Phược được bọn họ thi triển ra lại vô cùng lăng lệ hiểm ác.
Tả Quang Liệt mặt không đổi sắc, hai tay hắn kéo lên, một thanh đao bằng lửa đỏ xuất hiện.
“Công Dương Bạch.” Hắn nắm đao hỏa trong tay, dễ dàng chém đám rắn nước đứt thành hai đoạn. Đạo thuật mức độ như Hỏa Diễm Đao này hắn thi triển mà không cần phải bấm pháp quyết.
“Ngay cả Cửu Sát Huyền Âm Trận đều đã dùng tới, còn làm ra mấy thứ đạo thuật nhàm chán lãng phí thời gian này làm gì.”
“Nhàm chán? Ngươi tưởng rằng...”, Công Dương Bạch mở hai tay đang để trước người ra, vừa đi vừa bấm. “Ngươi coi những thứ này như trò đùa sao?”