"Ta nhớ cây chuỷ thủ trước của ngươi là bị Trư Cốt Diện Giả nhai mất mà, sao lại trách ta?" Khương Vọng tỏ ra bất đắc dĩ. "Ngươi trả phù cho ta! Trả Đạo nguyên thạch cho ta!" Tô Tú Hành vừa la khóc vừa lăn lộn. "Để ta nói, có phải ngươi còn chưa rõ ràng tình huống hay không thế?" Khương Vọng một tay xách hắn lên: "Ngươi còn chưa giải thích với ta đâu, ngươi chui vào xe của ta làm gì? Còn cầm chủy thủ chỉa vào người ta?" Vẫn là nói chuyện theo kiểu này mới ổn hơn. Cứ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.