Mục lục
Xích Tâm Tuần Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Lâm thành là toà thành lớn duy nhất trong vòng phương viên trăm dặm quanh đây, nhưng mua nhà ở đây đương nhiên sẽ không dễ.

Lăng Hà giúp đỡ chỉ là hạt cát trong sa mạc, Khương Vọng cũng không có tích luỹ gì. Nhưng cũng may còn có người không thiếu tiền.

Khương Vọng ôm Khương An An trực tiếp đi tìm Triệu Nhữ Thành.

"Cho ta ít bạc." Khương Vọng đi thẳng vào vấn đề.

Triệu Nhữ Thành đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Khương An An, nghe tiếng tùy ý nói: "Muốn bao nhiêu?"

"Một tiểu viện gần đạo viện thì cần bao nhiêu ngân lượng? Ta và muội muội ta ở."

"Mua tiểu viện làm gì, các ngươi cứ ở chỗ ta là được? Chỗ ta có nhiều phòng đang trống." Triệu Nhữ Thành đang một hồi nháy mắt trái, một lúc lại nháy mắt phải với Khương An An, thỉnh thoảng còn lộ ra dáng tươi cười soái khí. Đương nhiên, dung mạo của gã hoàn toàn chính xác có thể xưng là tuấn mỹ.

Khương Vọng nhìn Khương An An một chút, nói: "Chúng ta phải có một căn nhà cho mình."

Chính hắn ở nơi nào cũng được, nhưng Tiểu An An không giống vậy. Tiểu cô nương vừa mới đưa tới, dù biểu hiện bên ngoài kiên cường cỡ nào, nội tâm cũng khó tránh khỏi yếu ớt mẫn cảm.

"Ồ." Triệu Nhữ Thành sờ lên cằm nghĩ nghĩ: "Nhà ta hình như gần đạo viện có vài căn, ngươi chờ ta hỏi một chút."

Gã quay đầu hô: "Đặng thúc!"

Chỉ chốc lát sau, một trung niên nhân khí chất không lạnh không nóng đi đến, cẩn thận khom người: "Công tử."

"Chúng ta có căn nhà nào thích hợp ở gần đạo viện không? Dọn ra một chỗ, đưa khế nhà khế đất cho tam ca ta."

Quản gia được gọi là Đặng thúc trả lời: "Cũng không cần phải dọn ra, bây giờ còn trống ba căn. Không biết ngài muốn chỗ nào?"

Triệu Nhữ Thành lại nhìn về phía Khương Vọng: "Tam ca, ngươi cảm thấy thế nào?"

Khương Vọng ôn hòa cười với quản gia: "Làm phiền Đặng thúc, căn nhà không cần quá lớn, chỉ cần ta và An An ở là được rồi. Trọng yếu nhất là gần Đạo viện, thuận tiện cho ta tùy thời có thể về chăm sóc nó."

Quản gia mỉm cười: "Trong ngõ phía sau đạo viện có một tiểu viện phù hợp, chỉ là không biết bố trí có hợp ý ngài không?"

"Đi! Chúng ta đi xem một chút." Triệu Nhữ Thành lập tức nói: "Ngươi đưa chìa khoá cho ta là được."

Khương An An mặc dù không thích nói chuyện, cũng không phản ứng. Nhưng khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia, thiên nhiên khiến người ta thích thú.

Trên đường đi Triệu Nhữ Thành càng không ngừng trêu chọc nó.

"An An, muội cảm thấy Nhữ Thành ca và Vọng ca ai anh tuấn hơn? Ai, ta không nên hỏi vấn đề này, nào có khả năng so sánh?"

"An An, An An, thấy mứt quả bên kia không? Đến ôm ta một cái, ta mua cho muội cả một bó! Chịu không?"

"An An, muội có biết muội rất nặng không? Nhìn muội mập! Tay ca muội sắp bị đè gãy rồi! Hay đổi lại để Nhữ Thành ca ca ôm một cái nào?"

Tiểu An An một mực im ắng với ngàn âm thanh này, đến khi nghe được câu này, mới nghiêng đầu nhìn Khương Vọng một chút.

"Ca có mệt không?" Nó nhỏ giọng hỏi.

Khương Vọng ấm giọng cười: "Không mệt. Ta có thể ôm muội đến sang năm cũng được."

Căn tiểu viện này coi như không tệ, có một gian chính phòng, một gian phòng nam, cũng hai gian sương phòng ở đông - tây. Mặc dù không có người ở lại, nhưng tất cả đầy đủ, chỉ cần mua một ít đồ dùng hàng ngày là có thể vào ở được.

Gian phòng trang trí cũng rất là thanh nhã thoải mái dễ chịu.

Khương Vọng ôm Tiểu An An đi lòng vòng qua các căn phòng, thấy nó không có biểu hiện từ chối gì cả.

"Tốt, chọn nơi này." Khương Vọng nói với Triệu Nhữ Thành đang vây quanh Tiểu An An líu lo không ngừng, xán lạn cười một tiếng: "Đưa chìa khoá cho ta, ngươi có thể trở về."

"Được rồi!" Triệu Nhữ Thành hiểu chuyện xoay người rời đi, lúc bước qua cửa bỗng nhiên quay đầu nhìn An An phất tay: "Nhữ Thành ca đi rồi, không được nhớ ta đấy."

Tiểu An An vui vẻ chạy tới, trong nụ cười xán lạn của Triệu Nhữ Thành —— dùng sức đóng lại cửa sân.

Ban đêm, một ngày Phong Lâm Thành huyên náo đã an tĩnh lại.

Trong Thông Thiên cung đầu giun đất nhỏ hoàn thành một lần vượt môn cuối cùng, phun ra một viên đạo nguyên tròn trịa trong Tinh Đấu Trận.

Khương Vọng mở to mắt, kết thúc tu hành Trùng mạch hôm nay. Từng khỏa đạo nguyên được tích lũy, lần lượt ngày đêm, một chút công lao, tất cả cố gắng sẽ không uổng phí, cuối cùng rồi sẽ hóa thành đặt nền móng Trận, mở ra siêu phàm.

Chính nhờ vô số ngày đêm buồn tẻ tu hành này, mới có phấn khích tung hoành về sau.

Trong gian phòng rất yên lặng, Khương An An nằm trên giường nhỏ của mình, tay nhỏ đặt ở bên ngoài chăn, không nhúc nhích.

Bởi vì An An quá nhỏ tuổi, Khương Vọng đặc biệt mời người chế một cái giường nhỏ, để nó và mình ngủ chung một căn phòng. Một lớn một nhỏ hai chiếc giường, chia ra hai bên gian phòng.

Lẳng lặng nghe Tiểu An An thở, Khương Vọng ôn nhu hỏi: "An An, còn chưa ngủ à?"

Trong phòng lập tức vang lên thanh âm tiểu nữ hài có chút bối rối: "Ngủ. . . Ngủ."

Khương An An khẩn trương khiến trong lòng Khương Vọng đau xót, hài tử nhỏ như vậy đã học cách nhìn sắc mặt người. Chỉ là vì Khương Vọng trước khi Trùng mạch đã căn dặn một câu, muốn nó đi ngủ sớm.

Một tiểu nữ hài không đến năm tuổi đột nhiên đến một nơi xa lạ, đột nhiên rời mẫu thân, không gào khóc đã rất kiên cường rồi. Trong lòng nó làm sao không lo sợ?

Nhưng những chuyện này đương nhiên không nên nâng lên.

"Ừm, ca ca cũng không ngủ được." Thanh âm Khương Vọng càng thêm nhu hòa: "Muội có muốn đi ngắm sao không?"

Sau một lát, trong gian phòng vang lên một tiếng "Dạ" nhỏ như muỗi kêu.

"Vậy xuống giường đi." Khương Vọng đứng dậy đốt ngọn đèn lên, sau đó đi đến trước giường nhỏ giúp An An mặc áo khoác.

Cặp tay kia vung kiếm linh động, chiếu cố hài tử lại quá vụng về.

"Không phải mặc như vậy, ca ca mặc ngược rồi. . ."

Khương Vọng ngượng ngùng thu tay lại: "Vậy muội tự mặc đi."

Hai người bận rộn một hồi mới đi ra khỏi cửa phòng.

Lúc đó trăng sáng treo trên bầu trời, ánh sao chiếu sáng. Tiểu viện trống trại bị ánh trăng thanh lương lấp đầy, khiến ban đêm có chút cô độc biến thành mềm mại.

"Ngắm sao trong nhà luôn hả?" Khương An An ngẩng đầu nhỏ lên hỏi.

"Dĩ nhiên không phải." Khương Vọng bỗng nhiên một tay ôm lấy nó, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, vọt lên trên nóc nhà.

Khương An An hét lên một tiếng, lúc rơi vào trên nóc nhà mặt đã đỏ bừng.

Khương Vọng cúi đầu nhìn nó, có chút áy náy nói: "Làm muội sợ à?"

Khương An An chớp mắt to, lại ẩn ẩn có chút hưng phấn: "Ca ca biết bay?"

Mặc dù nó tựa hồ kích động, nhưng Khương Vọng cũng không muốn như con khỉ lớn trên nóc nhà nhảy tới nhảy lui, làm cho người ta bật cười: "Hiện tại vẫn chưa, chờ sau này ca ca thành tựu đạo thuật, chắc là sẽ bay được. Đến lúc đó An An muốn đi đâu, chúng ta sẽ bay đến đó, được không?"

"Được."

Khương Vọng cởi xuống áo khoác, trải trên nóc nhà, sau đó nằm ngửa xuống, một tay gối lên sau đầu, hô: "Đến, cùng ca ca, nằm ngắm sao nào."

Tiểu An An nghe lời Khương Vọng nằm xuống trên áo khoác, tay nhỏ cũng cẩn thận gối lên đầu. Mở to cặp mắt đen lúng liếng nhìn thẳng bầu trời sao.

Trong màn đêm bao la lốm đốm đầy sao trời, lại lấp lóe không yên. Trong bóng đêm vô tận sinh ra vô số ánh sáng, tinh hà mênh mông, dung nạp vô số mộng ước và ký ức.

"Kia là Tử Vi Tinh, còn kia là Ngọc Hành. . . Nam Đẩu ở bên kia, ầy, chỗ ấy. . ."

"Chúng đang lấp loé, giống như đang nháy mắt."

"Chỉ có An An chúng ta đáng yêu như thế nháy mắt, mới giống ngôi sao, còn Hổ ca hoang dã, là gã râu quai nón ban ngày muội nhìn thấy, hắn nháy mắt cũng chỉ giống như mắt trâu thôi."

Khương An An nở nụ cười ha ha.

"Muội biết không An An, những ngôi sao này, xa đến ức vạn dặm đấy."

"Ức vạn dặm là bao xa? Còn xa hơn Phượng Khê trấn đến đây?"

"Xa hơn nhiều, xa hơn vô số lần. Nếu có một con đường có thể thông hướng sao trời, một người bình thường từ khi sinh ra đến khi chết đi, cả một đời đi trên con đường này chỉ xem như vừa mới xuất phát."

"A?" An An giật mình: "Xa như vậy à?"

"Đúng, xa như vậy. Chúng ở trong bóng tối vô tận, vượt qua khoảng cách xa xôi này, đem ánh sáng đến trước mắt muội. Nó đến đây có lẽ đã sớm dập tắt vài vạn năm mỹ lệ, kính dâng lên muội."

"Chúng thật tốt."

"Phụ thân là một vì sao như thế, người có lẽ đã rời đi cực kỳ lâu, nhưng người còn tại nơi rất xa rất xa, cố gắng phát ra ánh sáng, lấy quang mang này làm bạn với chúng ta, cho nên không cần lo lắng, không cần phải sợ hãi, được không? Ca ca vĩnh viễn chăm sóc muội, ngôi sao cũng thế."

"Ca ca." Thanh âm Khương An An rất nhỏ: "Mẹ muội không cần muội nữa, đúng không?"

Khương Vọng nhất thời trầm mặc.

Hắn muốn nói thật, nói cho Tiểu An An biết nó là một thứ vướng víu, ảnh hưởng đến cuộc sống của mẫu thân nó?

Hắn muốn lên án mạnh mẽ Tống di nương, để Tiểu An An từ đây hận mẹ đẻ của mình sao?

Hắn trả lời thế nào?

Hắn không có thời gian suy nghĩ quá lâu, bởi vì trầm mặc cũng là một loại tổn thương.

Cuối cùng hắn chỉ nghiêng người sang, nghiêm túc mà ôn nhu cầm tay nhỏ An An.

"An An đáng yêu như thế, làm sao lại có người không cần chứ? Là ca ca rất muốn rất muốn sống với muội. Mới nhờ di nương đưa muội tới. Lúc di nương đi, đã khóc rất thương tâm, người cũng không nỡ bỏ muội."

"Thật sao?"

Ánh trăng sao phủ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương An An, vuốt ve vệt nước mắt của nó, nó đẹp đến mức linh tinh giống như sao trăng.

Trên mặt nó mặc dù còn mang theo vẻ e sợ chưa tán đi, nhưng cặp mắt to kia, lập tức phát sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK