Khương Vọng vội vã rời đi, Xuyên Tử và Tiểu Tiểu đứng bên ngoài viện, không nói gì nhau. Ánh mặt trời lúc này rất dịu dàng, chiếu lên trên người, nhân tiện xua tan không ít giá rét trong lòng. Nhưng có một vài xó xỉnh, ánh mặt trời không thể nào với tới được. Xuyên Tử mở miệng trước: "Ngươi nói, Độc Cô gia đi làm gì?" "Chuyện của lão gia, làm sao ta biết!" Lại chìm vào yên lặng. Xuyên Tử nhìn Tiểu Tiểu, dịch qua hai bước, rồi dừng lại. Nói: "Ngươi... Ngươi chịu khổ rồi." Dáng vẻ hắn quỳ trước mặt Hồ Thiểu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.